Home / Văn mẫu THCS / Văn mẫu lớp 6 / Kể về một kỉ niệm đẹp ở trường của em

Kể về một kỉ niệm đẹp ở trường của em

Kể về một kỉ niệm đẹp ở trường của em

Bài làm

Trên thế giới đã có biết bao ngày 1/4 trôi qua nhưng có một ngày 1/4 đã làm tôi nhớ mãi. Nhớ ngày Cá tháng tư với những câu nói bông đùa và những tiếng cười rộn rã. Nhớ tập thể lớp đáng yêu và dễ mến. Cái ngày hôm ấy đã trở nên sâu lắng trong tim, trở thành một góc trời thân thương của tôi.

Tôi bước vào lớp. Mặt tôi hôm nay phởn phơ khác thường. Long – lớp trưởng đang cắm cúi viết lách chợt ngẩng lên, vui vẻ gọi:

– Ông Hoàng Cuội ơi, có em gì lớp bảy xinh xinh nhắn ông ra chỗ nhà vệ sinh gấp đấy, nhanh lên không có mà em nó chờ.

Tôi quay ra, mặt tỉnh queo:

– Ui, trò ấy xưa rồi sếp ơi, sếp có lừa em đằng giời. Đến con kiến nó còn biết hôm nay là 1/4 nữa là.

Bọn xung quanh ồ cả lên. Cái Thảo cười khúc khích:

– Sếp ơi, ai lại đi lừa ông Hoàng Cuội chứ. Ông ấy chả lừa sếp thì thôi. Chả cái ngu nào giống cái dại nào, sếp nhỉ?

Long cười, gãi đầu gãi tai:

– Ừ, đúng là muỗi chọi i-nốc.

Gần chỗ tôi, bọn con gái đang túm lại chuyện phim. Quái lạ, sao mà bọn nó cứ thích mấy cái phim lâm ly ấy chứ? Mắt tôi chăm chăm nhìn quyển sách để ôn bài, tai vẫn dỏng lên nghe cái giọng eo éo của cái Lan:

– Như Bình với Y Bình là hai chị em cùng cha khác mẹ. Đỗ Phi yêu Như Bình, Như Bình yêu Thư Hoàn, Thư Hoàn lại yêu Y Bình, thế mới khổ.

– Gớm, dây cà dây muống, ngứa tai quá! Tôi cất giọng:

– Thế cuối cùng các bà biết những người ấy sao không? Chết tất!

– Chết á? Cả bọn ngừng lại – Ông bảo bốn người trong phim “Tân dòng sông li biệt” á?

– Ừ đấy, bốn người các bà vừa kể đấy, chết sạch!

– Ông nói dã man thế… Nhưng sao ông biết? Cả bọn dồn dập hỏi.

– Ối giời, rồi ai mà chả phải chết.

Trời ạ! Lũ con gái xúm vào đấm tôi thùm thụp. Tôi chỉ còn nước la oai oái. Long ngồi bàn trên quay xuống góp chuyện:

– Ông Hoàng Cuội khéo nhỉ, câu được cả xâu cá.

Lan như chợt nhớ ra:

– Cá à? Ừ nhỉ, hôm nay là 1/4.

Cả bọn con gái thôi đấm: “Tha cho ông đấy” và bảo nhau: “Cảnh giác với Hoàng Cuội nhé!”

Tiết học đầu trôi qua bình yên. Giờ ra chơi, vẫn chả động tĩnh gì. Tôi sốt ruột một cách kì cục… Rồi tôi oang oang với mọi người: “Tôi đố các ông các bà một câu nhé, câu hỏi là ông là ai với ba dữ kiện…”

– Ừ, cho dữ kiện đầu tiên đi! – Thành gật gù.

Cả bọn trong lớp xúm lại. Xem ông Hoàng Cuội có trò gì hay nào! Lan vẫn chưa hết cú vụ đầu giờ, giật tóc tôi bảo: “Đố xem nào, nhưng đừng hòng lừa tụi tôi nữa nhé!”

Xem thêm:  Em hãy tả ông ngoại của em

– Không, không lừa, tôi không lừa… Dữ kiện đầu tiên là: “Ngày sinh của ông trùng với ngày mất của một nhạc sĩ nổi tiếng, tác giả của bài hát Em là bông hồng nhỏ”.

Long bật cười:

– Ông ra dữ kiện dốt thế. Ai lại nói ngày sinh ông nọ trùng với ngày mất ông kia.

– Dữ kiện này phức tạp quá! – Thành cố tỏ ra không hiểu.

Cả lớp cũng hùa theo cười: “Thôi, bó tay, dữ kiện thứ hai đi!”

– Trời ơi, thế mà cũng không biết. Dữ kiện thứ hai đây này, tức là ông đó sinh ngày hôm nay này, 1/4 đó, Cá tháng tư đó!

– Ối giời ơi, dữ kiện hai có cũng bằng không. Thiếu quái gì ông sinh ngày Cá tháng tư chứ? – Thảo than vãn.

“À…” Thằng Long lại nghĩ ra một thứ thật tinh quái:

– Tôi có đứa bạn sinh ngày 1/4, nó như ất ơ ấy.

Tôi cáu tiết:

– Sếp, xỏ tôi đấy à?

“Xỏ cái gì cơ?” Thằng Long nghiêm nghị hỏi lại: “Tôi kể chuyện cái đứa bạn tôi, ông lại bảo xỏ ông, vô lí!”

Thành lay lay vai tôi bảo:

– Thôi nào, dữ kiện cuối cùng đi!

Tôi nhảy tót ra giữa lớp, cười khoái chí:

– Ông ấy học trong lớp mình nhé, ông ấy được gọi là Cuội.

“Ông á?” Thằng Tuấn ôm bụng cười: “Ông hết chuyện để nói rồi à, Hoàng Cuội?”

“Xời!” Lan có vẻ mất hứng: “Vớ vẩn!”

“Ấy, hề hề! Tôi đùa tí thôi mà! Nhưng thưa quý bà con cô bác, Hoàng Cuội tôi xin trân trọng thông báo: ngày 1/4 cách đây 15 năm, Hoàng Cuội ra đời”. Rồi tôi hạ giọng – sự kiện hơi bị trọng đại đấy. Tối nay mời cả lớp đến dự sinh nhật tôi hồi bảy giờ. Nhà cửa chật chội nhưng lòng người rất rộng”. Tôi nói một thôi một hồi, văn hoa trầm bổng và cung kính nghiêng mình chào, cực kì nhã nhặn.

“Hơ hơ hơ…” Thằng Thành cười được ba cái rồi nghệt cái mặt ra.

Long sờ lên trán tôi bảo: “Chưa thấy nóng lắm, mà sao…”

Tôi nói một cách nghiêm túc nhất: “Ơ, tôi nói thật đấy. Hôm nay sinh nhật tôi mà… Hàng ngày tôi nói đùa nhiều, nhưng hôm nay sinh nhật tôi, tôi nói thật. Mời mọi người tối nay…”

Cái Thảo lặp lại câu nói của tôi hôi fđầu giờ: “Ông ơi, trò ấy xưa rồi, ai mà thèm tin”. Cả lớp dần dần tản đi. Long vỗ vai tôi làm mặt an ủi: “Tôi kể cho ông nghe chuyện này nhé. Xưa có một anh chàng có biệt tài nói dối như thật. Một hôm có ông quan đến bảo: “Này tên kia, nhà ngươi có biệt tài nói dối, bây giờ nếu ngươi nói mà ta tin thì ta thưởng”. Anh này khúm núm bảo:         “Ấy lạy quan, con có biết trí trá gì đâu, chẳng qua con đọc được trong một quyển sách mà các cụ truyền lại rồi kể, mà chả ai tin con ấy chứ ạ!” Ông quan sáng mắt lên hỏi: “Thế sách ấy đâu, cho ta xem!” Anh này cười: “Dạ, ấy là con nói dối đấy ạ!”

Xem thêm:  Biểu cảm về cây phượng

– Tưởng chuyện gì, chuyện ấy tôi nghe rồi.

– Hề hề, ông nghe rồi, tôi nghe rồi, cả lớp cũng nghe rồi. Ông lại muốn lừa mọi người kiểu ấy chứ gì, cũ mèm! Ông phải nghĩ ra độc chiêu mọi người mới tin cơ!

– Ơ kìa, tôi nói thật mà! Tôi sinh ngày 1/4, ông giở danh sách lớp ra mà xem!

– Thì mở! Long lục cục mở cặp lấy danh sách lớp. Nó lẩm bẩm:

– Ui dà, đây rồi! Họ tên Nguyễn Huy Hoàng…

– Đấy đấy! Hoàng Cuội chờ đợi.

– Ừ bố Nguyễn Huy Chiến, Mẹ Lê Hoàng Xuân…

– Phải, nhưng không cần ông phải réo tên bố mẹ người ta ra thế nhé!

– Rồi, nhà ở khu tập thể Bến Xe.

– Ừ, xem ngày sinh của tôi mà xem.

– Tiếc là không có. Long trả lời gọn lỏn.

– Ơ, cái sếp này hay nhỉ?

Long đổi giọng thì thầm:

– Nhưng mà tôi nhớ rõ lắm. Ông sinh ngày 1/4, ông tướng ạ!

– Ơ hay, ai lại di dời ngày sinh của người ta đi thế?

Tôi ôm cả cục tức to đùng vào tiết học thứ hai. Bọn trong lớp ra vẻ ta đây biết thừa, rủ rỉ rù rì bảo nhau: “Ông Hoàng Cuội chưa câu được con cá nào nên cáu”.

Giờ ra chơi thứ hai, bọn trong lớp đổ xô sang lớp bên cạnh xem một cú lừa ngoạn mục nào đó. Lớp trưởng cũng ba chân bốn cẳng định chạy đi. Tôi cố kéo lại: “Sếp ơi, nghe tôi bảo đã này…”

Long quay lại, mặt nhăn nhó: “Úi, sang xem nhanh lên. Tôi thấy ông cần học hỏi kinh nghiệm bọn nó đấy…”

– Không, ông khoan đã, có buổi “tiếp dân” tử tế một tí đi nào!

– Ừ thì tử tế đây. Sao cơ?

– Long ơi, tôi nói thật đấy, hôm nay sinh nhật tôi!

– Ông nói bi thiết quá!

– Ha ha, chứ sao… Mặt ông Hoàng tôi tươi tỉnh. Sở trường của tôi mà sếp. Giúp tôi bảo với cả lớp nhé. Ông tin tôi chứ?

Long cười:

– Chà, nghe ông nói có đổ thóc giống ra mà ăn. Thôi, tôi đi đây!

Chiều muộn, tôi đi bơi về. Hôm nay là cái ngày gì mà điên thế. Ai cũng chỉ hỏi thăm xem Cuội ta đây hôm nay câu được mấy con cá rồi, chắc là béo lắm. Cá mới cua. Sao bọn lớp nó cua thế không biết. Ngày thường nói bịa thì cả lớp cứ tin sái cổ, hôm nay nói thật thì tỉnh queo queo.

Xem thêm:  Em hãy kể câu chuyển để giải thích vì sao người Việt Nam tự xưng là con Rồng cháu Tiên

Chuông điện thoại reo. Tôi nhấc máy. Hừ, giọng ông Thành không lẫn vào đâu được.

– Hoàng ơi, có mấy em xinh xinh…

– Đứng đợi tôi ở nhà vệ sinh chứ gì? Sáng nay sếp Long nói rồi ông ạ! Tôi lầu bầu.

– Ông mất lịch sự thế, đang yên ngắt lời người ta. Có mấy em xinh xinh đứng trước cửa nhà đợi ông đấy.

– Ồ, thế chắc trước cửa nhà ông cũng có. Tôi cũng đùa đùa thật thật.

– Trước cửa nhà ông còn có cả mấy cậu cũng xinh xinh nữa đấy.

– Phức tạp. Chân tôi đây này, ông sang đây mà bó.

– Ờ, phức tạp thì thôi nhé, chào!

Thế là Thành cụp máy. Tôi thấy ấm ức. Mà không biết tên này gọi điện nói với vẩn gì thế. Không mục đích, vô bổ. Đầu tên này có vấn đề chăng?

Chợt ngoài cổng có tiếng con gái eo éo:

– Này, đầy cô xinh xinh với cậu xinh xinh đứng đây đợi mà không ra mở cửa cho người ta à?

Có tiếng hô khe khẽ: “Một, hai, ba!” rồi tất cả cười rộ lên: “Hoàng Cuội ơi, mở cửa!”

Tôi lao xuống dưới nhà như điện xẹt, chân như đi trên mây, tay run run mở cửa.

– Òa… mừng ngày sinh nhật Hoàng… Cả lớp hoan hỉ reo hò, đứa thì hát, đứa thì cười, tíu ta tíu tít. Tôi đứng như tượng, lắp bắp:

– Chào… chào quý bà con…

– Ờ, quý bà con chào cháu. Ờ, mời người ta vào nhà đi chứ! Chúng nó lao xao đáp.

Cả lớp vào nhà rôi huyên náo kéo nhau bày biện, bổ hoa quả, xếp bánh kẹo. Tôi cứ nghệt mặt ra, long nga lóng ngóng. Chuyện cứ như đùa ấy!

– Cứ sợ mọi người tưởng tôi đùa, không đến.

– Ờ, thế mới giở bài nhắc khéo chứ gì?

Long lăm lăm trên tay bản danh sách lớp:

– Gớm, sinh nhật ông Hoàng cuội ngày 1/4 thì ai chả biết. Ông tin chúng tôi hồi sáng, có đổ thóc giống ra mà ăn à?

– Hơ hơ, sếp, vừa mới sáng nay…

– Sáng nay có đứa bị cả lớp lừa chứ gì? Ai bảo can tội cả năm đi lừa mọi người cơ. Hôm nay phần bị lừa ấy quyết định khởi nghĩa!

Tôi cười như nắc nẻ. Sinh ngày 1/4, ơ, thế mà hay! Hay cho cả lớp và tất nhiên, cả với ông Hoàng Cuội tôi nữa.

Tuổi học trò thơ ngây trôi qua với bao hồi ức đẹp dưới mái trường thân yêu. Những kỉ niệm ấy, tôi khắc ghi sâu trong lòng và mỗi khi nhớ lại, tôi lại thấy vang vọng đâu đây những tiếng cười như nắc nẻ của lũ bạn trong lớp, những khuôn mặt thân thương và những đôi môi mỉm cười. Cái ngày 1/4 năm ấy có lẽ là sâu đậm nhất và mãi mãi không phai mờ trong trái tim lũ học trò chúng tôi.

Check Also

anh con gai hoc sinh 310x165 - Soạn bài Cô Tô Ngữ văn 6

Soạn bài Cô Tô Ngữ văn 6

Tác giả Nguyễn Tuân luôn luôn được biết đến chính là một trong những nhà …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *