Kể một việc khiến bố mẹ phiền lòng.
Bài làm
Có lẽ trong cuộc đời ai cũng có những lần mắc lỗi. Qua những bài học đó chúng ta sẽ trở nên trưởng thành và biết suy nghĩ hơn. Tôi cũng vậy, tôi cũng đã mắc lỗi khiến bố mẹ phải phiền lòng. Qua đó, tôi nhận ra rằng dù có như thế nào thì chúng ta cũng cần phải trung thực trong mọi hoàn cảnh.
Đó là một buổi sáng đẹp trời, lũ trẻ trong xóm chúng tôi í ới gọi nhau đi chơi. Tôi cũng không là ngoại lệ. Làm xong bài tập tôi đi chơi với các bạn. Tuy là con gái nhưng tính tôi rất lì và cá tính. Tôi tự cho mình là thủ lĩnh của các bạn trong xóm. Thế là tôi rủ các bạn sang thôn Đông bất trộm táo. Táo thôn Đông rất to và ngọt. Vì vài lần chúng tôi đã có dịp sang ăn nhà bạn Thu. Tôi rất thích những quả táo to và ngọt đó. Nghĩ đến thôi là tôi đã thấy rất hào hứng rồi. Thế là tôi bày kế hoạch cho cả nhóm. Bạn Nhi và Thái là hai bạn không biết chèo tường thì sẽ đứng ở ngoài trông ai đi vào thì hét lên báo tín hiệu cho người bên trong biết. Tôi và thằng Dũng sẽ trèo tường vào bất trộm táo. Còn Giang là người bên dưới hứng táo bỏ vào cái túi. Kế hoạch nghe có vẻ chi tiết và hợp lý thế là chúng tôi về nhà lấy xe đạp tiến hành làm luôn trong buổi chiều. Nhưng trời tính không bằng trời tính, trong lúc Nhi và Thái đứng trông nhưng các bạn mải mê cầm điện thoại và chơi điện tử không để ý thì có bác chủ trang trại đi qua. Hai bạn đã không làm chủ được, run sợ chạy ù té. Thế là chúng tôi bên trong mải bất táo mà chẳng để ý gì. Bác chủ vào trong trang trại và phát hiện ra. Tôi vội vàng hò nhau chạy nhanh rồi trèo qua tường. Nhưng muộn quá rồi, bác đã kịp bắt chúng tôi lại.
Bác tra hỏi tên tuổi, nơi ở của chúng tôi. Ban đầu tôi cũng nói dối để bác không biết, không lần ra địa chỉ, nhưng về sau bác tra hỏi kinh quá là tôi thấy sợ và nói địa chỉ nhà cho Bác. Vậy là thôi rồi, Bác cho chúng tôi lên cái xe ba gác đèo về tận nhà nói với bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng vừa đi làm về thấy vậy liên quay sang hỏi sự tình. Bác kể lại và bảo bố mẹ về dạy dỗ lại tôi “Con gái gì mà ngổ ngược như con trai”.
Tối hôm đó trong bữa ăn bố mẹ không nói gì cả mà, mặt bố cũng mệt mỏi hẳn. Tôi thấy thương quá, chắc cả ngày bố mẹ đã đi làm vất vả quá rồi. Vậy mà tôi…
Đêm hôm ấy tôi suy nghĩ và không ngủ được.
Sáng dậy, tôi quyết định xin lỗi bố mẹ. Điều tôi ngạc nhiên là bố rất nhẹ nhàng và nói: Đáng lí bố có thể mắng và cho con một trận đòn, nhưng bố muốn con phải tự ăn năn với chính hành động của mình. Người biết lỗi không phải là kẻ yếu, mà là người dũng cảm và mạnh mẽ.
Những lời dạy của bố theo tôi trong suốt cuộc đời sau này..