[Văn 6] Tưởng tượng gặp Thánh Gióng và hỏi ngày ấy bí quyết trở nên khỏe mạnh, cường tráng.
Mở bài
Ai cũng từng có những giấc mơ cổ tích được bay lên cung trăng cùng chú cuội hay đến khu vườn đầy hoa của nàng Bạch Tuyết. Là một cô học sinh bé nhỏ nhưng tôi lại mơ ước nhiều hơn được thành một tráng sĩ khỏe mạnh, tài năng để giúp đỡ mọi người giống như Thánh Gióng. Thế rồi, khi được học câu chuyện Thánh Gióng em rất thích thú và thường mơ ước được gặp ngài ấy. Một buổi trưa đang cầm quyển sách đọc truyện thì em ngủ quên và mơ gặp Phù Đổng Thiên Vương. Trong giấc mơ em đã được ngài chỉ cho bí quyết thành người tài giỏi.
Thân bài
Em choàng mở mắt thì thấy mình đang đứng trên một con đường mòn, hai bên là cánh đồng lúa chín mênh mông, xen kẽ là các ao mương nhỏ như những dấu chân của một người khổng lồ để lại. Tiếng gió xào xạc từ rừng tre phía trước khiến em không thể rời bước chân đi đến đó. Càng vào rừng tre, càng nghe rõ tiếng sáo vui vi bay vút lên cả tầng không rồi chao liện quanh những khóm tre đằng ngà. Em ngỡ ngàng nhớ đến những bụi tre vàng óng mà ngựa của Thánh Gióng đã để lại sau làn lửa. Trước mắt em là người thanh niên cao lớn với gương mặt chữ điền phúc hậu và đôi mắt sáng. Người thanh niên mặc bộ quần áo lính ngày xưa có dây thắt lưng, tóc búi cũ hành, trên tay cầm một ống sáo tre rất đẹp. NHìn thấy em, người thanh niên cười hỏi:
- Em đã đến rồi hả? Ta là Thánh Gióng, người xuất hiện trong truyền thuyết mà em vẫn thường hay đọc.
Em ngạc nhiên hỏi:
- Là ngài đó sao? Em rất thích ngài vì ngài đại diện cho những tráng sĩ đã đấu tranh giành lại hòa bình cho đất nước. Em rất muốn gặp ngài để hỏi bí quyết vì sao ngài lại có thể vươn vai thành một tráng sĩ khỏe mạnh như thế!
Thánh Gióng xòe bàn tay khỏe khoắn có nhiều vết sẹo và nói với em:
- Em có thấy những vết sẹo này không? Muốn có được võ nghệ và sức khỏe, ta đã kì công tập luyện mỗi ngày. Mắc dù giặc Ân đã dẹp, đất nước thanh bình nhưng ta vẫn thường xuyên xuống khu rừng này để tập luyện. Lúc em đến ta vừa luyện tập xong và thổi sáo.
Em tò mò:
- Chẳng phải ngài là sứ giả nhà trời sai xuống nên dẹp giặc cứu dân có nhiều phép thuật nên vươn vai là đã trở thành tráng sĩ đó sao?
Ngài ấy cười to, tiếng cười vang vọng cả khu rừng:
- Đúng, ta vốn là người nhà trời nhưng ở đâu cũng thế thôi em à. Phải có tập luyện, học hỏi và kiên trì thì mới có thể giúp ích cho đất nước. Không ai có thể tự thành tài mà không qua quá trình học tập. Bây giờ, đất nước đã đổi mới, không phải chỉ ra chiến trường mới là yêu nước. Em là thế hệ tương lai nên cần rèn luyện đủ đức và tài. Ngoài việc học tập thật tốt còn phải rèn luyện những phẩm chất tốt đẹp của người Việt mình như tôn sư trọng đạo, hiếu thảo, thương người, trung thực…
Em say sưa nghe những lời giảng dạy của Thánh Gióng quên cả mình đang nằm mơ và hỏi ngài ấy vì sao ngựa có thể thét ra lửa và những ao đầm nối tiếp nhau bên cánh đồng lúa có phải do dấu chân ngựa để lại không. Tiếng mẹ gọi em dậy ăn cơm làm em mơ màng tỉnh giấc nhưng bên tai vẫn còn vang vọng: Nhớ lời ta dặn, đừng quên luyện tập thể thao, thể dục để tăng cường sức khỏe nhé.
Kết bài
Em đã trải qua một giấc mơ, một giấc mơ khá dài và ý nghĩa. Em nhớ như in những lời Thánh Gióng dạy mình và nhủ với lòng sẽ cố gắng thực hiện được những gì ngài ấy mong đợi. Với em, cổ tích và truyền thuyết bao giờ cũng mới mẻ vì có bao giờ ta hiểu được hết ý nghĩa mà người xưa gửi gắm.
Theo Dethihay.com