Tập làm văn 6 đề 37: Miêu tả hình ảnh cha mẹ hoặc ông bà em
Hướng dẫn
Miêu tả hình ảnh cha mẹ hoặc ông bà em
YÊU CẦU
- Phải làm nổi bật được hình ảnh, thái độ, cử chỉ của mẹ hoặc cha (hoặc ông, bà, anh, chị,…) đối vối em trong những trường hợp trên. Qua đó, cũng cần thể hiện cảm xúc của chính em khi đón nhận tình yêu thương của ngưòi thân.
- Kết hợp miêu tả với các yếu tố tự sự, biểu cảm,… Khi miêu tả cần kết hợp quan sát với cảm nhận, đánh giá, so sánh, liên tưởng,…
- Trình bày các ý, chi tiết, sự việc mạch lạc, chặt chẽ ; biết cách mở bài, kết bài của một bài văn miêu tả.
- Dùng từ, đặt câu chuẩn xác. Văn viết cần có cảm xúc.
DÀN BÀI
MỞ BÀI
Giới thiệu chung về ngưòi thân của em (bố, mẹ hoặc ông, bà, anh, chị,…).
THÂN BÀI
- Tả hình ảnh của người thân.
- Tả những sự việc, hành động, lời nói của người thân trong một trong những trường hợp trên.
- Tả tình cảm, nội tâm của ngưồi thân.
KẾT BÀI
Nêu cảm xúc của em.
Xem thêm Tả một thầy cô giáo mà em quý mến.
BÀI VĂN THAM KHẢO
Tôi thật hạnh phúc, sung sướng khi được sống trong vòng tay và tình yêu bao la của mẹ. Mẹ là người gần gũi, tin tưởng tôi nhất.
Mẹ tôi cao và hơi mập. Ánh mắt dịu dàng dưới làn tóc xoăn đen âu yếm và mến thương. Nước da trắng, điểm dưới những chấm đồi mồi nhỏ. vầng trán cao, in hằn vào một nếp nhăn thời gian. Nụ cười mẹ tôi tươi tắm, hiền hậu. Tôi thích nhất ánh mắt của mẹ, ánh mắt hiền từ như biết nói, biết động viên, biết vỗ về, an ủi tôi.
Lúc ở nhà, mẹ là người sông tình cảm, đảm đang, tháo vát. Vào những buổi chiều hè nóng bức, mẹ thường nấu chè bưởi cho cả nhà ăn. Chè mẹ nấu có vị thanh, ngọt, mát. Rồi còn những ngày ba đi công tác liên miên, mẹ tôi một mình làm mọi việc, chăm lo cho ba chị em và bà nội. Có lẽ, ngăn nắp, sạch sẽ đã là một thói quen cửa mẹ. Sáng nào mẹ cũng dậy thật sớm để quét ngõ. Bàn làm việc của mẹ bao giờ cũng gọn gàng. Mẹ tôi thường bảo:
- Ngăn nắp là một thói quen tốt, con cần làm.
Ngoài xã hội, mẹ là người nghiêm túc, tự tin và luôn giữ chữ tín. Mẹ được rất nhiều người kính trọng, yêu mến.
Cho tới tận bây giờ, khi sắp sửa trở thành một học sinh lớp bảy, tôi vẫn nhớ mãi kỉ niệm ngày ấy, hồi tôi học lớp ba. Từ nhỏ, tôi bị sởi, sau khi chữa khỏi, di chứng của nó là bệnh hen phế quản. Năm lên tám, bệnh hen tái phát, lồng ngực tôi thắt lại. Mẹ lo sợ, khuôn mặt tái nhợt đi. Lúc đó, lại là khi bố tôi đi công tác xa, mẹ phải một mình lo cho cả nhà. cả đêm, mẹ thức bên giưòng, lau người, lau trán cho tôi. Mỗi khi tôi rít lên cơn hen, mẹ lại siết chặt tay tôi an ủi:
- Con cố gắng lên!
Khi tôi tỉnh dậy, vừa khẽ cử động, mẹ đã choàng tỉnh giấc. Tôi thấy rõ mắt mẹ thâm quầng và rơm rớm nước. Rồi mẹ cất tiếng hát ngọt ngào ru tôi đi vào giấc ngủ. Cuối cùng, tôi đã tỉnh hẳn sau hai ngày nằm liệt giưòng. Mẹ tôi nói:
- Con thấy không, chỉ cần có nghị lực là có thể vượt qua tất cả!
Cho dù sau này lốn lên có đi đến đâu, tôi vẫn nhó đến hình ảnh người mẹ đảm đang, nghiêm túc, đã thức thâu đêm trông con trên giường bệnh. Tôi nhớ ơn và thương mẹ biết bao, và tôi sẽ cô” gắng không phụ lòng tin và tình yêu bao la của mẹ.
NHẬN XÉT
- Quan sát tinh tế, tình cảm chân thành, xuất phát từ đáy lòng đã làm cho bài văn sinh động, hấp dẫn. Đây là hình ảnh mẹ khi “tôi” (nhân vật người kê chuyện) bị ốm: Mẹ lo sợ, khuôn mặt tái nhợt đi. Lúc đó, lại là khi bô tôi đi công tác xa, mẹ phải một mình lo cho cả nhà. cả đêm, mẹ thức bên giường, lau người, lau trán cho tôi. Mỗi khi tôi rít lên cơn hen, mẹ lại siết chặt tay tôi an ủi,…
- Cần miêu tả kĩ hơn hình ảnh của mẹ khi chăm sóc em ốm.
- Mở bài, kết bài khá hay. Lời văn trong sáng, giàu cảm xúc.
Theo Baivanhay.com