Tả và kể lại một vài kỉ niệm về mẹ
Em đang ngồi nghe radio thư giãn sau những giờ phút học tập căng thẳng. Từ chiếc radio cũ giọng ca sĩ cất lên lời bài hát “Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc, mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống. Mong chờ con ngoan hiền, sống yên vui…”. Lời bài hát cứ vang vọng mãi trong tâm trí em. Gợi về hình ảnh của mẹ, người mà em yêu thương tha thiết.
Mẹ tôi xuất thân từ nông thôn suốt ngày lam lũ với ruộng đồng. Dáng người nhỏ bé nhưng mà nhanh nhẹn tháo vát vô cùng. Nước da của vùng ven biển nên ngâm ngâm, khuôn mặt thanh tú. Các nét bình thường chỉ có cái miệng cười tươi roi rói. Mỗi khi mẹ cười mọi sự khắc khổ trên khuôn mặt biến đi chỉ cần lại đó tiếng cười giòn tan và đôi hàm răng đều đặn.
Việc nhà lớn nhỏ mẹ đều thu xếp đâu vào đấy không ai chê được. Tính mẹ sạch sẽ nên căn nhà chúng tôi tuy nhỏ và không có đồ dùng gì đáng giá nhưng lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp và bóng bẩy. Mẹ làm việc gia đình một cách vui vẻ vừa làm vừa nói chuyện với bố và ông bà, thật vui tươi và ấm cúng.
Dù việc nhà bận rộn mẹ vẫn lo cho bố con em rất chu đáo, nhất là những bữa cơm mẹ nấu chẳng bao giờ em và bố thấy có điều gì phải phàn nàn.
Mẹ tôi có đôi bàn tay nhỏ bé nhưng lòng bàn tay lại chai và ráp. Mẹ bảo đó là do khi nhỏ làm việc nhà nông vất vả quá. Mẹ cũng bảo lòng bàn tay phụ nữ mà mềm mại thì cuộc đời an nhàn sung sướng hơn. Nghe mẹ nói thế Tôi cứ thấy xót xa thương mẹ. Tôi rất quý đôi bàn tay của mẹ với đôi bàn tay đó mẹ vừa là con dâu hiếu thảo với ông bà, vừa là người vợ chung thủy, đảm đang và là người mẹ tận tình và hi sinh cho chồng con lại vừa giúp đỡ hàng xóm láng giềng một cách chu đáo chân thành.
Tôi biết mẹ mong muốn vô cùng chúng tôi học giỏi chăm ngoan để vui lòng mẹ và để mẹ tự hào với mọi người xung quanh mỗi khi nói về các con của mình. Tôi thầm hứa sẽ biến ước mơ của mẹ thành hiện thực.