Tả con phố lúc tan tầm hoặc lúc đi làm
Bài làm
Tôi sinh ra và lớn lên tại Hà Nội. Đó chính là thủ đô thân yêu với nhiều khung cảnh tuyệt đẹp. Ở Hà Nội có nhiều món ăn đặc sản trên các con phố, là một nơi huyên náo và nhộn nhịp. Chính vì vậy mà Hà Nội cũng thu hút rất nhiều người đến và định cư, mỗi buổi tan tầm là diễn ra cảnh tắc đường.
Tiếng trống trường vang lên từng nhịp báo hiệu giờ tan học. Chúng tôi nhanh chóng sắp xếp sách vở và chào cô giáo ùa ra khỏi lớp. Sân trường yên ắng chỉ qua hồi trống điểm nhịp mà giờ đây bỗng nhiên ồn ào. Học sinh các lớp ùa ra như đàn chim sổ lồng. Tiếng gọi nhau, tiếng cười khúc khích. Như thường lệ, mẹ tôi sẽ luôn là người đợi tôi ngoài cổng trường. Nhìn thấy tôi lúc nào mẹ cũng nở một nụ cười thật tươi tắn, cho dù mẹ có mệt đến đâu đi chăng nữa. Tôi chào mẹ và nói cho mẹ nghe những sự kiện diễn ra trong ngày đi học: Bạn Ánh không làm bài tập bị cô giáo phạt, bạn Lan ngủ gật trong giờ, và bài kiểm tra hôm nay tôi được mấy điểm.
Xe máy bắt đầu chuyển bánh, tôi và mẹ hòa vào dòng người trên con đường Đặng Văn Ngữ. Theo lộ trình về nhà thì tôi và mẹ sẽ đi qua Đặng Văn Ngữ rồi rẽ vào Chùa Bộc và ra Nguyễn Trãi. Nhà tôi ở cuối đường Nguyễn Trãi. Lúc này, con phố đã lên đèn. Các cửa hàng quần áo và các trung tâm thương mại lớn lấp lóe ánh đèn nhấp nháy thật bắt mắt. Hàng cây rung rinh trong gió. Xe cộ đi lại nhộn nhịp. Có một điều hơi buồn đó là hôm nay lại tắc đường. Tiếng còi xe kêu inh ỏi và người người đi xuôi, về ngược. Bầu trời cũng bắt đầu sẩm tối, một vài người đi bộ trên vỉa hè, một số người bán rau thì bỏ vào trong cái nia và đeo quang gánh lên. Họ cứ như thế đi để mọi người muốn mua rau thì gọi lại. Tôi và mẹ đi qua quán phở. Mùi phở thơm nức, đó chính là đặc sản ở Hà Nội. Con phố nhộn nhịp hơn. Đến đèn đỏ, mẹ và tôi dừng lại. Xe bus với màu sắc khác nhau đang chạy để đón các anh chị sinh viên tan học và cả các bác tan sở. Ngoài ra, ô tô đi lại trong khung giờ tan làm cũng khá nhiều. Các chiến sĩ cảnh sát giao thông đang đứng điều chỉnh khung đường đi cho mọi người. Tôi bỗng tỉnh táo khi nghe tiếng loa tại ngã tư. Trên con đường về Nguyễn Trãi, mẹ có rẽ vào chợ mua đồ ăn. Chợ rất đông và nhộn nhịp. Người đi người lại chen chúc nhau. Mẹ mua những đồ tươi ngon để làm chăm sóc cho gia đình.
Ngồi sau xe mẹ tôi có cảm giác thật bình yên, mặc dù ngoài đường xe cộ đi lại đông đúc và nhộn nhịp. Có những ngày nếu mẹ bận mà không đón được tôi về thì tôi sẽ tự bắt xe bus, nhưng ngồi trên xe bus thì tầm quan sát của tôi về khung cảnh sẽ bị hạn chế hơn. Tôi luôn ước mơ được đồng hành với mẹ trong lộ trình về nhà để ở bên mẹ nhiều hơn.
Tôi yêu Hà Nội, yêu những con đường, yêu cả những giây phút được ngồi sau xe mẹ về nhà sau mỗi giờ tan tầm. Đơn giản vì trong bất kì khoảng khắc nào, cùng người thân đồng hành sẽ thật ý nghĩa.