Đề bài: Hãy tả thôn, xóm em vào một ngày mùa đông mưa phùn gió bấc
Hướng dẫn
Tôi đã theo bố mẹ chuyển lên thành phố sống được vài năm. Giữa chốn phố phường nhộn nhip đông vui, phồn hoa, lịch thiệp, khác hẳn với với vùng quê nghèo yên bình trước kia của tôi, tôi vẫn nặng lòng với quê hương nhiều nắm. Tôi vẫn nhớ như in những kỷ niệm về tuổi thơ, nhớ dòng sông êm ả, nhớ cánh đồng lúa mệnh mông. Tôi luôn hướng về quê nhà và sẽ về thăm quê ngay khi có dịp. Tôi nhớ cả những ngày có gió mùa đông bắc, có mưa phùn tràn về.
Người ở quê có lẽ ai cũng sợ đến cái ngày mưa phùn gió bấc, vì mưa phùn gió bấc sẽ làm cho những người nông dân lạnh thấu xương thịt, vì họ phải ra đống, không được ở trong nhà. Buổi sáng khi thức dậy, sương muối phủ trắng cành cây. Xa xa, đám sương mù làm cho bầu trời dường như thấp xuống. Gío bấc hun hút thổi. Bước ra khỏi phòng, từng cơn gió ùa vào, làm người ta có cảm giác lạnh buốt.Ngoài vườn, những chiếc lá vàng cuối cùng đã rụng khỏi thân cây để trơ lại những cành khẳng khiu, xơ xác.Trong bếp, dưới ánh lửa bập bùng, chú mèo mướp, chú chó đốm nằm cuộn tròn để sưởi ấm.
Bầu trời thật là âm u và những hạt mưa nhỏ tí tách rơi càng làm cho không khí thêm lạnh lẽo. Từng cơn gió lạnh buốt thổi những đám mây bay khiến không gian thật nặng nề. Những cái cây khẳng khiu, trơ trụi, già nua như những cụ già gầy còm, làn da nhăn nheo. Những ngôi nhà dưới làn gió cắt da, cắt thịt cũng run lên bần bật. Ngoài đồng, thay vì năm trước mạ đã mọc xanh um mà năm nay chẳng cây mạ nào sống sót dưới trời đông giá lạnh.Trong vườn, những tàu đu đủ xoăn héo, vàng úa như buồn bã, héo hon vì chẳng biết bao giờ nắng ấm của mùa xuân sẽ tới
Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm. Nhắm mắt lại, em cảm giác thấy cái lạnh đang lan dần trong da thịt. Cơn gió mùa đông bắc tràn về nhanh chóng, không kịp vẫy tay chào gió heo may đang lướt đi vội vã.Có lẽ một cảm giác dễ cảm nhận nhất là mùa đông ở đây buồn, buồn lắm. Trước cái lạnh giá của thời tiết con người chỉ mong chóng về nhà sau một ngày mệt mỏi,mong muốn được ấm áp bên vợ con trong bữa cơm chiều và nhanh chóng thu gọn mình trong chiếc chăn bông.
Mùa đông, chúng tôi lại mải miết tết rơm làm đệm, kẻ dưới giường cho ấm. Đêm, ngủ trong sự ấm áp trong mùi rơm rạ hăng hăng, nồng nồng thật ngon. Nhiều đêm, có lúc chợt tỉnh giấc lại thấy mẹ ngồi gỡ chiếc áo len cũ đã chật để đan lại. Bà tôi thường nắc nỏm: “Đám trẻ làng này nhờ ngửi mùi rơm rạ mà lớn nhanh như thổi. Không lo đâu ốm bệnh tật gì”. Và tôi đã tin lời bà.
Vào những ngày có gió mùa đông bắc, mưa phun lất phất bay nơi làng quê đối với tôi là vô vàn những điều thú vị. Nhà nhà thường ngồi quanh bên bếp lửa. Có những nhà thì chỉ ngồi xung quanh cho ấm rồi nói chuyện trò vui vẻ, có những nhà có nồi khoai luộc, nồi bánh nếp thơm lừng. Đôi khi 2 -3 nhà đến 1 nhà để tụ tập làm ra những món ăn dân già nhưng ấm cúng nhất. Đám trẻ con giường như vẫn không biết gì là lạnh giá, vẫn chực chạy ra ngoài sân chơi, nhưng người lớn không cho ra. Những ngày nghỉ học, tôi láo nháo đi chơi cùng đám bạn trong xóm. Hoặc ngồi quây bên mẻ ngô rang nổ lách tách, hoặc lẩn ra đồng bới khoai, vun rạ đốt lửa nướng ăn. Mật ứa ra, sém lửa thơm lừng. Cả đám trẻ gần chục đứa ngồi xuýt xoa bóc khoai, ăn ngay trên bờ ruộng lồng lộng gió. Mặt mũi đứa nào đứa ấy đen nhẻm. Khói rạ theo gió tạt vào trong xóm, nơi ấy đang cất lên những tiếng ơi hời mẹ gọi về lo bữa cơm chiều.
Quê hương đối với tôi thật thiêng liêng, thật ấm áp. Bây giờ đã lớn, đã xa quê, nhưng tôi luôn hướng về quê hương mình, nhớ tất cả những gì thuộc về quê hương. Nhớ những ngày mưa rét tím tái da thịt nhưng vẫn rất vui, rất ấm áp tình làng nghĩa xóm.
Theo Dethihay.com