Hãy kể lại một chuyến du lịch của em với gia đình – Văn 6
Hướng dẫn
Bài làm
Năm nào nghỉ hè gia đình tôi cũng đi du lịch, đó là thời gian cả nhà được nghỉ ngơi vui vẻ cùng nhau. Năm thì đi Đà Lạt, Huế, Nha Trang, năm thì đi Cửa Lò, Quảng Ninh, Sầm Sơn… Đây là lần thứ hai tôi đến Nha Trang.
Bố đã đặt trước phòng ở một khách sạn gần biển từ hai tuần trước vì mùa này đông khách quá. Xe vừa đỗ xuống khách sạn tôi đã nghe thấy tiếng gió, tiếng sóng biển vỗ mạnh.
-Hình như sóng biển năm nay mạnh hơn năm trước bố nhỉ? Tôi hỏi bố với sự ngạc nhiên đến ngây ngô.
Không đợi bố trả lời, ông anh tôi đã làu bàu:
-Cu ngốc! Chiều tối rồi nên sóng mạnh chứ sao. Có thế cũng không biết.
Tôi gãi đầu cười khì khì: – Mình đúng là ngốc thật.
Mẹ giục tôi:
-Thôi nào! Sắp đồ vào nhanh con. Ăn xong có muốn ngắm biển đêm cùng mẹ không?
Tôi đồng ý ngay, rồi ba chân bốn cẳng lạch bạch xách đồ vào theo bố. Sau bữa tối được ăn những con cua biển to và béo ngậy, tôi diện bộ quần áo mới dạo biển cùng mẹ. Sóng biển thật to. Tôi thích nghe tiếng sóng đập vào vách đá phía xa nghe đến vui tai, không giống như tiếng sóng trên ti vi tôi vẫn thường nghe. Biển ngập trong màn đêm, những con sóng ào ào cuộn lên trắng xóa như bọt xà phòng, khi tới gần bờ lại tan biến ngay, đợt sóng khác lại trào lên. Hết đợt này đến đợt khác sóng cứ thế nối đuôi nhau không dứt. Gió càng to sóng càng mạnh, bọt biển càng nhiều.
– Gió và sóng như đôi bạn thân ấy mẹ nhỉ? Nhưng sao gió cứ thổi mà sóng cứ bỏ đi vậy mẹ? – Tôi nói với vẻ mặt buồn rầu.
Mẹ như hiểu tâm tư trong tôi, có lẽ mẹ biết tôi đang nhớ tới Hùng – cậu thân của tôi vừa theo gia đình sang Ba Lan, vì sợ tôi buồn nên Hùng đi chẳng nói một lời tạm biệt tôi, chỉ gửi lại cho tôi cuốn nhật kí những ngày thơ của hai đứa. Tôi đã rất buồn và giận Hùng. Nó là đứa bạn lớn lên cùng tôi, mẹ bảo ngày xưa mẹ sinh tôi không đủ sữa, mẹ phải nhờ mẹ Hùng cho tôi ăn. Từ nhỏ hai đứa đã bú chung một dòng sữa, sinh cách nhau chỉ một ngày nhưng Hùng luôn tỏ ra là người anh nhường nhịn em, cùng học cùng chơi luôn có nhau, vậy mà Hùng đã xa tôi thật rồi.
Mẹ âu yếm vỗ về tôi:
– Con yêu, gió đâu chỉ thổi một con sóng chứ, con nhìn kìa, biết bao đợt sóng nối đuôi nhau, sóng có chạy mất đâu, là nó đi tới bờ đấy chứ, sóng này tan thì con sóng khác mới vào bờ được chứ. Hùng đi rồi sẽ có ngày Hùng về thăm con. Cạnh con còn rất nhiều bạn bè mà phải không? Nếu Hùng biết con nhớ tới cậu ấy thế này chắc Hùng sẽ rất vui và mẹ tin Hùng cũng rất nhớ tới con. Hai đứa hãy cố gắng học hành, ăn nhiều để lớn nhanh, nhanh gặp lại nhau nhé!
Đôi mắt tôi đỏ hoe chỉ nhìn xa xăm rồi gật gật đầu, tôi sợ mẹ nhìn thấy con trai mẹ khóc, mẹ đã dạy tôi rằng con trai không được khóc nhè, con trai là phải mạnh mẽ, là ăn to nói lớn thì sau này mới làm nên nghiệp lớn. Bàn tay mẹ nắm chặt tay tôi. Mẹ là người hiểu tôi nhất, hai mẹ con dắt tay nhau đi trên cát thật thoải mái yên bình. Bầu trời hàng nghìn ngôi sao lấp lánh soi tỏ cả biển đêm, cả những con sóng bạc đầu. Xa xa, ngoài biển xuất hiện những đốm sáng lập lòe như sao, lúc tỏ lúc mờ. Các bạn biết đó là gì không? Là những con thuyền ra khơi đánh cá đấy. Sóng biển nhấp nhô làm ánh sáng ấy lay động. Trên có sao trời, dưới có sao biển tuyệt vời làm sao. Đêm hôm ấy dù tiếng sóng và gió biển mạnh nhưng tôi ngủ rất ngon.
Tiếng sóng tươi vui, ồn ào của ngày hôm sau đã đánh thức tôi từ 5 giờ sáng. Bình minh trên biển thật đẹp. Phía chân trời xa xuất hiện những tia nắng ban mai rải khắp mọi nơi. Tôi vội gọi ông anh cáu kỉnh dậy. Hai anh em ăn sáng qua loa rồi thuê phao ra tắm. Nước biển Nha Trang xanh màu xanh ngọc bích, nhẹ nhàng, mát mẻ, màu xanh mà các biển nơi khác không có được. Những con sóng cứ chồng lên nhau vỗ vào bờ bọt nước trắng xóa, sóng biển như đang nhảy múa. Biển đêm yên tĩnh chỉ nghe tiếng gió và sóng thì bây giờ ồn ào náo nhiệt bởi tiếng hò hét vang trời của người đi tắm biển. Nguời ta tràn xuống biển và kêu lên khi thấy một con sóng lớn nhảy qua đầu. Thỉnh thoảng có những bạn nhỏ bị sặc nước. Một số bạn lúng túng e dè trước những cơn sóng biển, có lẽ đây là lần đầu tiên các bạn được đi chơi biển. Nhưng cũng có những bạn rất hiếu động bày đủ mọi trò chơi. Tôi đã nhanh chóng làm quen được với nhiều bạn và cùng các bạn xây lâu đài cát. Quanh chỗ tôi đứng có rất nhiều những dải cát nhỏ. Mỗi khi sóng vào lại làm nó tan biến ngay. Thì ra đây là công trình của các chú dã tràng như mẹ vẫn thường kể tôi nghe.
Càng lẽn cao thì mặt trời dần dần mất đi màu hồng của buổi sáng mai mà xuất hiện màu đỏ chói chang. Đến gần trưa mặt trời đã dần lên cao trên đỉnh đầu, nắng gắt làm mặt biển chói lên nhìn đến đau mắt. Lúc này cũng là lúc gia đình. Tôi phải rời khỏi biển để về khách sạn nghỉ ngơi và chuẩn bị cho buổi ăn trưa.
Kì nghỉ hè ở Nha Trang là một kỉ niệm khó quên được ghi vào trong nhật kí – của gia đình tôi. Ngày hôm sau, gia đình tôi tạm biệt Nha Trang nhìn những hàng dừa lá đung đưa như vẫy chào khách tôi lại hi vọng nhanh đước trở lại với sóng biển Nha Trang.
Theo Baivanhay.com