Em hãy kể lại một việc tốt mà em đã làm ở nhà
Bài làm
Có lẽ từ bé đến giờ em chẳng mấy khi làm được một việc tốt. Vì thế, sự việc này khiến em nhớ mãi.
Em vốn là một đứa trẻ lười biếng và nhát gan. Tôi hôm ấy, ở nhà chỉ có hai mẹ con. Bên ngoài, trời mưa lất phất. Ngoài tiếng nước rơi tí tách, tất cả xung quanh nhà đều vắng lặng. Em hình dung cảnh tối tăm nơi ngõ hẻm mà thấy sợ.
Bố em đưa chị em lên thăm bà nội giờ này vẫn chưa thấy về. Mẹ em lên cơn sốt từ chiều, đang nằm đắp chăn trong buồng. Em muốn vào ngồi cạnh mẹ, nhưng mẹ bảo em phải ra ngoài học bài, nhân thể chờ mở cửa cho bố. Nhà sao mà vắng thế! Em ngồi học, lòng cứ thấp thỏm nên mãi vẫn chưa thuộc bài, cứ đọc câu này lẫn sang câu khác.
Chợt có tiếng mẹ từ buồng vọng ra:
– Lê ơi. Vào đây mẹ bảo!
Tiếng mẹ em rất yếu. Em vội vàng chạy vào:
– Con đây, có việc gì thế mẹ?
Mẹ hé mắt, mệt nhọc nói:
– Mẹ sốt nhiều, mệt lắm. Con đi mời cô Lan cho mẹ, khi đi nhớ khóa cổng lại.
Cô Lan là bác sĩ, nhà cách đây đến cả cây số, qua đến mấy cái hẻm vắng. Đến nhà cô Lan giờ này ư? Và mưa xem chừng lớn hơn lúc nãy, trời cũng có vẻ tối hơn.
Em nhìn mẹ, thấy mẹ có vẻ mệt lắm. Đặt tay lên trán mẹ, trán mẹ nóng như lửa. Quên hết mọi sợ hãi, em nói:
– Mẹ chờ một lát nghe mẹ. Con chạy nhanh lắm, sẽ cùng cô Lan về ngay thôi.
Em lấy áo mưa, mặc rất nhanh rồi mở cửa bước đi sau khi đã thò tay khóa ỏ’ bên trong.
Hóa ra con đường không đến nỗi tối và đáng sợ lắm. Nỗi lo sợ của em lúc này là mẹ đang sốt cao và đang mong em về. Em vừa đi vừachạy. Chẳng mấy chốc em đã đến trước nhà cô Lan. Sau khi nghe em nói, cô Lan lấy ngay xe máy, chỏ’ em cùng đến nhà.
Em về đến cửa thì bố và chị em cũng vừa về. Cô Lan vội vã vào khám cho mẹ rồi chích thuốc và cho mẹ uống thêm mấy viên thuốc. Mẹ đỡ nóng rồi ngủ yên.
Trước khi ra về, cô Lan nói với em:
– Cháu giỏi thật đấy, đêm hôm vắng vẻ mà một mình đi bộ tới nhà cô.
Tôi đó, chị em cũng nói:
– Chị không ngờ em can đảm thế đấy. Từ nay, không ai còn dám nói em là nhát như thỏ đế nữa.