Tả con đường từ nhà đến trường ở thành phố
Bài làm
Sáng sớm làm người tả uể oải chẳng muốn rời khỏi giường, thế nhưng cứ nghĩ đến một chút nữa thôi lại được bước đi trên con đường xinh đẹp ngoài kia, em lại không khỏi hào hứng vui vẻ để bắt đầu một ngày mới. Vì con đường này mà em đã từ chối đề nghị mua xe của mẹ để được ngắm khung cảnh xung quanh rõ ràng hơn, kĩ càng hơn.
Vì thuộc cung đường chính của thành phố nên con đường này rộng thênh thang, thoáng đãng vô cùng! Chạy dọc con đường là hàng cây bóng mát cao lớn, khiến cho ta có cảm tưởng như mỗi một cây là một người bạn đang nghiêng mình chào đón mỗi bước chân đi. Cây phượng vĩ tràn đầy sưc sống mà bung nở những chùm hoa đỏ rực tựa lửa cháy.Cây bàng tán lớn rất tự tin mà vươn lên cao để đón những ánh nắng đầu tiên mà ông mặt trời ban phát. Em tự hỏi liệu có phải ông mặt trời cũng giống như mình, vẫn còn muốn ngủ nướng trong tấm chăn mây nên mới lười biếng chỉ tóa ánh sáng nhè nhẹ lên mặt đường hay không? Chị gió thì lướt qua từng tòa nhà cao thấp cũng vẫn còn im lìm vào buổi sớm tưởng như đang muốn đánh thức chúng…
Nhờ sự chăm chỉ của chị gió, vạn vật bắt đầu bừng tỉnh khỏi giấc nồng. Một vài chú chim đã cất tiếng hót lảnh lót ríu rít, có chú bay đi bay lại, chú muốn mọi người cũng phải dậy đi thôi, trời đã sáng rồi! Ánh nắng dần dần lan tỏa khắp không gian, những bông hoa lại tươi tắn khoe sắc. Hoa hồng đỏ tươi, hoa thược dược vàng ruộm, hoa mười giờ tím nhạt kết lại thành một tấm thảm khổng lồ rực rỡ trải dài cả con đường. Những cánh cửa được mở toang, con đường vắng vẻ đang ngày một đông đúc nhộn nhịp với tiếng bước chân vội vàng của người lớn, tiếng chào hàng đon đả của những bác bán đồ ăn sáng, tiếng xe cộ tập nập, tiếng nói cười tíu tít của học sinh. Em gặp được vài người bạn cùng lớp. Mọi người rảo chân trên nền gạch màu mới tinh sạch sẽ của vỉa hè, các bạn dường như hối hả và rảo chân nhanh hơn cho kịp giờ vào học. Ai cũng hào hứng và sẵn sang cho một ngày làm việc mới trên con đường thân quen. Em đã gắn bó với con đường trong suốt năm năm, chất chứa biết bao kỉ niểm thơ ấu của em. Khi em còn nhỏ, con đường chứng kiến những bược tập đi chập chững, ngây ngô của em. Bây giờ, con đường lại là nơi dõi theo bước chân em đến trường. Chẳng biết tự bao giờ, con đường đã trở thành một người bạn thân thiết của em.
Những năm gần đây, con đường được các chú công nhân sửa sang tu bổ lại nên càng trở nên rộng rãi hơn. Mọi người xung quanh đây đều rất hạnh phúc và tự hào, ai cũng khen đây là con đường đẹp nhất thành phố và tự bảo nhau giữ gìn bảo vệ nó lâu dài. Con đường ấy không chỉ là con đường đưa em từ nhà đến trường mà nó còn nân bước em tiến tới một tương lai tươi sáng phía trước.