Tả về người mẹ mà em luôn yêu quý
Hướng dẫn
“Lòng mẹ bao la như biền Thái Bình dạt dào”
Câu hát đó cứ ngân nga trong lòng em mỗi khi nhớ tới mẹ. Người mẹ vất vả, nhọc nhằn một nắng hai sương lo cho chúng em. Mẹ là người em yêu quý nhất trên đời. Khi mọi vật đã về đêm, em ngồi bên cửa sổ và những dòng suy nghĩ miên man lại chạy qua em.
Mẹ em năm nay đã bốn mươi hai tuổi rồi nhưng trông còn rất trẻ. Dáng người mẹ dong dỏng cao, nước da trắng hồng, khuôn mặt trái xoan. Mái tóc của mẹ đen mượt, óng truốt, buông xuống ngang lưng, có cài chiếc cặp sáng loáng đằng sau gáy. Trên mái tóc mẹ có vài cái tóc trắng. Mái tóc mẹ bạc theo thời gian. Có lẽ, mẹ đã lo lắng quá nhiều cho em, lo lắng cho công việc và mẹ có cả ngàn nỗi lo lắng. Đôi mắt của mẹ mở to dưới cặp lông mày là liễu. Đôi mắt mẹ sâu thẳm, chứa đựng một chút khắc khổ nhưng nó cũng thật trìu mến. Phía đuôi mắt, sau bao nhiêu năm tháng vất vả đã hằn lên những vết chân chim. Mỗi khi em đạt điểm cao, đôi mắt mẹ chứa đựng niềm vui. Khi em mắc lỗi, đôi mắt ấy ánh lên cái nhìn buồn bã. Những lúc ấy, em tự hỏi: “Tại sao mình lại làm mẹ buồn chứ”. Mẹ có nụ cười tươi. Khi em chán nản, bi quan, nụ cười của mẹ như động viên em, giúp em đứng dậy, khích lệ em đừng nản chí mà hãy cứ bước lên phía trước. Nếu ai hỏi em yêu nhất điểm gì ở mẹ thì em sẽ không ngần ngại trả lời đó là bàn tay mẹ. Bàn tay mẹ không đẹp, nó thô ráp, gầy guộc và có những vết chai như ghi lại nỗi vất vả của mẹ. Thời gian và sự vất vả đã làm cho bàn tay trắng, mềm mại ngày nào trở nên thô ráp, gầy guộc. Chính bàn tay ấy đã nuôi em khôn lớn, quạt cho em những trưa hè mất điện, những đêm đông trời trở rét, bàn tay ấy ôm ấp em sưởi ấm.
Mẹ em là giáo viên dạy văn. Tối nào cũng vậy, mẹ đều kèm em học, giúp em hoàn thành bài tập. Mẹ luôn động viên em: “Con cố gắng chăm chỉ học hành để sau này trở thành người có ích cho xã hội, cống hiến cho xã hội thật nhiều nhé”. Buổi sáng, mẹ dạy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Những công việc ở trường tuy rất bận rộn nhưng mẹ vẫn luôn nghĩ đến gia đình. Bận rộn là thế nhưng chưa một lần em nghe thấy mẹ than thơ, kêu ca. Biết mẹ vất vả như vậy nên em đều khen mẹ nấu thật ngon, giúp mẹ những việc nhà mình làm được hay thỉnh thoảng vào bếp nữa. Chắc mẹ vui lắm khi thấy con gái mình trưởng thành như vậy. Với học sinh, mẹ tận tụy hướng dẫn, chi bảo những bài khó. Nhiều anh chị ra trường trở thành người giỏi giang nhờ công lao của mẹ. Mẹ rất tốt với mọi người nên ai cũng quý mến mẹ. Không bao giờ mẹ đánh chúng em khi mắc lỗi. những lần như thế mẹ nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhắc nhở chúng em. Nhiều khi, sự im lặng buồn bã đã 2000 là hình phạt rất nặng nề cho chúng em rồi.
Nhớ làm sao, không thể quên được tình yêu thương của mẹ dành cho em. Những khi em ốm, mẹ thức trắng đêm để lo cho em. Lúc thì mẹ lấy khăn lạnh chườm trán, lúc thì nấu bát cháo, pha cốc sữa. Em còn nhớ, một lần em bị ốm, mẹ đã thức cả đêm đẻ chăm sóc cho em. Sáng hôm sau, khi em tỉnh dậy em thấy mẹ đanh ngồi trên ghế và gục đầu lên giường ngủ. Mái tóc của mẹ trở nên xơ xác, bơ phờ. Đôi mắt của mẹ thâm cuồng, trũng sâu. Còn khuôn mặt của mẹ toát lên vẻ mệt mỏi và trông thật hốc hác. Lúc ấy, em cảm thấy rất thương mẹ. Sau lần ấy, mẹ gầy hẳn đi vì nhiều ngày không ngủ, không dám chợp mắt vì sợ em sốt cao. Em chợt nghĩ, cái con bé hay ốm yếu từ nhỏ này đã lấy đi của mẹ bao đêm không ngon giấc, lấy đi biết bao sự mệt nhọc, vất vả. Đợi đến bao giờ em mới có thể trả lại cho mẹ những điều ấy đây.
Hồi nhỏ em đã làm mẹ đau đớn. Vốn gầy gò, lười ăn nên mẹ phải rất vất vả mới đút được cho em mấy thìa cơm, nuôi em lớn đến thế này. Những khi em ăn cơm. Mẹ con em phải chạy mấy vòng quanh sân. Vì hôm đó trời vừa mưa xong, sân lại trơn, mẹ đã bị ngã và gẫy chân. Lúc ây, em còn nhỏ, chả biết mẹ đau như thế nào, cũng chả giúp gì được, kể cả nói một câu “mẹ khỏe nhanh nhé”. Đến tuổi đi học mẫu giáo, thấy các bạn, thầy cô giáo xa lạ, em chạy đến bên mẹ, ôm chặt lấy mẹ khóc vì sợ. An ủi, dỗ dành, động viên mãi, cuối cùng mẹ cũng giúp em hòa nhập môi trường mới. Em tự tin đến trường mỗi ngày rồi để lại sau lưng nụ cười tươi biết bao của mẹ.
Em rất yêu mẹ của em. Mỗi năm xuân sang, chúng em lớn thêm một tuổi, mẹ lại già thêm một chút. Nhưng đối với em, mẹ vẫn là người phụ nữ đảm đang, nhân hậu, hi sinh như bao người phụ nữ Việt Nam khác. Có nhiều lúc em suy nghĩ mếu không có mẹ thì em sẽ ra sao? Có lẽ không cần nghĩ nhiều mà hãy thử tưởng tượng xem. Chắc em chỉ là con bé ốm yếu suốt ngày, chẳng biết làm gì, nghĩ cho người khác với sự ích kỉ. Khi đó, em cảm thấy mình thật may mắn khi có mẹ ở bên cạnh. Em sẽ không bao giờ làm mẹ buồn phiền, khóc vì em nữa. Em phải cố gắng học thật giỏi, ngoan ngoãn để mẹ vui lòng. Em chỉ muốn nói với mẹ: “Con yêu mẹ nhiều lắm”. Em mong muốn mẹ sẽ sống mãi với em, chăm sóc cho em và gia đình.
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”