Đề bài: Cảm nghĩ của em về người thân
Bài làm
Nếu như có ai đó mà hỏi tôi rằng một trong những người mà tôi yêu thương nhất là ai thì tôi sẽ trả lời rằng đó là bà nội.
Bà nội tôi là một người rất nhân hậu và hiền từ nhưng gần như suốt cuộc đời của bà đầy những khó khăn và bệnh tật. Và tôi cũng thương bà lắm! Tôi thương cái mái tóc đã như điểm bạc của bà, thương cả cái dáng đi chầm chậm mà khập khễnh của bà tôi. Bà tôi năm nay đã 70 tuổi rồi.
Tôi đã được nghe bố kể rất nhiều về bà, bà là một con người chăm chỉ và chất phác. Bà đã tần tảo nuôi hai người con trai khôn lớn trong khi ông tôi phải đi bộ đội. Đến khi bố tôi có con thì bà lại vất vả trông cháu nhưng bố tôi nói bà lại thấy đó chính là niềm vui của bà.
Khi chưa bị bệnh, bà tôi còn đi làm lao công cho một cơ quan nhỏ để mong sao có thể kiếm thêm được chút tiền giúp đỡ phần nào cho gia đình tôi khi khó khăn. Bà tôi còn hay mua quà cho anh em tôi nữa, những món quà dù là nhỏ nhưng nó như chứa đầy ý nghĩa như cái đồng hồ báo thức để cho tôi đi học khỏi muộn giờ hay những gói kẹo, gói bánh… Từ những việc ấy cũng đã đủđể tôi hiểu bà yêu thương anh em chúng tôi đến chừng nào!
Bà tôi là một người giàu tình cảm, khi bà ra chợ hay đi đâu đó mà nhìn thấy những cảnh tượng người ăn xin nghèo đói thì bà không bao giờ bỏ mặc làm ngơ cả. Của ít lòng nhiều, bà cũng hay cho họ một chút ít tiền nhỏ như nó lại được đưa cẩn thận bởi bà tôi
Bà tôi còn biết đến là một người rất yêu thiên nhiên nữa. Và trong khoảng hiên nhỏ trước nhà bà tôi dường như lúc nào cũng chật đầy những chậu hoa nhài toả hương thơm ngát, có những cây ớt nhỏ chi chít những quả xanh, vàng … Bởi vì bà tôi từng bảo thiên nhiên có thể giúp cho tâm hồn mõi người chúng ta trở nên trong sáng hơn. Và lần nào về thăm bà tôi cũng ngả đầu vào vai bà và tâm sự mọi chuyện của mình. Có lúc tôi ôm bà khóc thút thít rồi bà cũng xoa đầu tôi an ủi và vỗ về thật là ấm áp biết bao. Dường như những khi ấy tôi bỗng cảm thấy bà như đang truyền một hơi ấm tinh thần cho tôi, giúp tôi có thêm nghị lực để vượt qua chuyện buồn. Nhưng thật buồn biết bao nhiêu khi cả nhà tôi nghe tin bà bị bệnh hiểm nghèo và rất khó có thể qua khỏi. Cả nhà ai cũng buồn và thương cho bà lắm.
Và cứ mỗi lần tôi đến chơi, tôi đều thấy bà cười nhưng trong lòng tôi luôn lo lắng rằng ẩn sau nụ cườI đó là nỗI đau về thể xác đang dằn vặt bà tôi. Bà tôi vẫn lạc quan và yêu đời. Và tôi như đã biết bà chỉ đang cố gắng tỏ ra vui vẻ cho tôi đỡ buồn. Tôi biết cơn đau đó nó như đã hành hạ bà tôi suốt hàng tháng trời làm bà tôi gầy hẳn đi, không được nhanh nhẹn như trước nữa.
Và cho đến ngày giáng sinh cách đây hai năm, bà tôi đã vĩnh viễn ra đi, đi về một nơi rất xa mà không bao giờ quay trở lại. Có thể đây là lần đầu tiên cháu biết đến sự mất mát nó là như thế nào. Và chính sự mất mát làm thành khoảng trống trong con tim cháu. Sự mất mát mớI to lớn làm sao khi cháu phải cách xa một người mà cháu vô cùng yêu thương nhất.
Bây giờ, mỗi khi tôi nhớ đến bà, cổ họng tôi lại thấy tắc nghẹn và cả đôi mắt như đã cay xè. Bà đã cho cháu bài học thật qúy giá là “Ta hãy trân trọng từng phút giây dù là nhỏ nhất khi ở cạnh người mà minh yêu thương”. Và hình ảnh của bà sẽ mãi còn trong tâm trí cháu.