Đề bài: Cảm nghĩ về đêm trăng trung thu làm em nhớ nhất.
Bài làm
Hè qua đi. Thu đến. Có lẽ mùa thu là mùa tôi yêu nhất, thích nhất. Yêu những cơn gió nhẹ làm mát dịu đi lòng người đang oi ả, yêu chút nắng vàng ngọt ngào rót vào lòng người. Và có lẽ yêu nhất ở mùa thu, ngóng đợi nhất ở mùa thu chính là đêm rằm trung thu được rước đèn phá cỗ.
Từ buổi chiều hôm ấy, mỗi gia đình đã ráo riết chuẩn bị hoa quả, bánh kẹo để làm mâm phá cỗ. Quả phải là những quả tươi ngon, còn vô cùng tươi. Tùy mỗi vào mỗi gia đình để lựa chọn quả và trang trí mâm cho phù hợp. Thường sẽ có một nải chuối vàng ươm, một quả bưởi to, một vài trái ổi hay cam, quýt, cùng với bánh kẹo đồ ngọt. Có nhà mua những quả dưa hấu được khắc chữ rất đẹp, có nhà bà và mẹ tự tay cắt tỉa trái cây thành những hình dáng con vật ngộ nghĩnh như: bưởi thì cắt thành những chú chó lông xù đáng yêu, su su thì tỉa hình chú ếch con vô cùng dễ thương. Tất cả lại càng làm mâm cỗ thêm rực rỡ sắc màu, muôn hình muôn vẻ, khiến những đứa trẻ trong nhà vô cùng háo hức.
Đêm buông xuống, trăng lên. Mặt trăng tròn vành vạnh, tỏa sáng lấp lánh. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống đường làng, sói xuống dòng sông những mảnh sáng loáng. Tất cả cảnh vật như được trùm lên trên mình một chiếc áo khoác bàng bạc. Ấy cũng là lúc người lớn dâng lên bàn thờ tổ tiên mâm cỗ đã sắp xong, cùng tiền bạc vàng mã, dâng lên nén hương tỏ lòng thành. Chỉ còn thấy rộn ràng tiếng trẻ con ý ới gọi nhau đi rước đèn. Mỗi đứa trẻ đều diện trên mình bộ quần áo sắc sỡ cùng chiếc đèn cũng bắt mắt không kém, trên mặt đứa nào cũng háo hức tươi cười làm cho con đường làng một mảnh rộn vui. Đèn ông sao được làm bằng dấy bóng kính nhiều màu, có tua rua quấn quanh nom vô cùng sặc sỡ. Đèn con cá, con thỏ, con mèo,… tất cả tạo thành một vườn thú nhỏ vô cùng đáng yêu. Có những chiếc đèn còn có thể phát ra tiếng nhạc, dinh dinh nghe rất vui tai, lại làm cho không khí đêm trung thu thêm rộn ràng. Có những đứa trẻ còn đeo mặt nạ hình các nhân vật như Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Thủy thủ mặt trăng, không khỏi càng làm cho lũ trẻ thêm háo hức.
Đêm trung thu đối với những đứa trẻ như chúng tôi mà nói, chính là dịp chúng tôi được thoải mái chơi đùa, không bị bố mẹ rầy la, quản thúc. Mà hoạt động trong đêm trung thu này lại nhiều vô kể, khiến bọn trẻ chúng tôi chơi không biết chán. Đầu tiên, chúng tôi theo chân đoàn người rước kiệu. Kiệu được làm vô cùng tỉ mỉ, dán dấy bạc, trang trí võng lọng vô cùng lộng lẫy. Có xóm làm kiệu hình hoa sen vô cùng đẹp, có xóm thì chỉ làm kiệu khiêng đơn giản, phía bên trong bày rất nhiều bán kẹo, hoa quả. Những đứa trẻ chúng tôi vừa bước theo kiệu vừa tíu tít trò chuyện, tranh luận với nhau kiệu nào đẹp nhất, kiệu nào sẽ thắng giải.
Sau khi rước kiệu một vòng quanh làng, những chiếc kiệu được khiêng đến sân nhà văn hóa thôn. Ở đây, chúng tôi dừng lại, cùng ngồi xem biểu diễn. Những tiết mục tuồng chèo vô cùng công phu của các bác nghệ sĩ được xã mời về biểu diễn, luôn nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất. Sau đó sẽ đến những tiết mục hát múa của hội phụ nữ trong thôn. Những màn ngâm thơ, nhảy dân vũ của các anh chị lớn. Khi còn bé ấy, những kỉ niệm ấy luôn luôn hằn sâu trong trí nhớ tôi.
Xem xong văn nghệ ở thôn thì trời cũng đã về khuya. Trăng càng lên cao, lại càng sáng tỏ. Cuối cùng cũng đến hoạt động mà lũ trẻ chúng tôi mong chờ nhất: Phá cỗ. Hoa quả bánh kẹo được dồn lại thành từng đống lớn.Lũ trẻ tụm năm tụm ba vừa ăn hoa quả, bánh kẹo lại vừa không thôi huyên thuyên vài câu chuyện trẻ con. Chúng thi nhau xem ai ăn nhiều hoa quả nhất. Có những đứa trẻ thì rụt rè nép vào lòng mẹ, khẽ mân mê quả quýt nhỏ trong tay, bóc ăn một cách cẩn trọng.
Mùa thu, mùa của quả chín quả không sai. Hoa quả vào mùa thu đặc biệt dậy hương, đặc biệt thơm ngọt và mát lành. Những múi bưởi mọng nước, ngọt thanh thanh. Những trái ổi to, giòn, cái mùi thơm như quyện vào trong lòng. Dưa hấu ruột đỏ au, ngọt mát. Xoài xanh chấm muối ớt chính là món khoái khẩu của mấy đứa nhóc chúng tôi.
Ăn xong, chúng tôi lại chơi đùa, không biết mệt. Đuổi bắt, rồng rắn lên mây, bịt mắt bắt dê, chúng tôi cứ miệt mài, hứng trí bừng bừng mà cười giòn tan. Đến khi mệt rồi mới nằm xuống cái chõng tre rộng rãi được đặt ngoài hiên nhà.
Không gian như tĩnh lặng lại. Chỉ thấy gió thoảng, nhẹ mát lướt qua làn da non nớt. Nghe thấy tiếng dế kêu lích rích, thi thoảng có tiếng ếch kêu ộp ộp ngoài bờ ao. Trăng lên cao, lại càng sáng hơn nữa, càng tròn hơn nữa, lại càng thanh mảnh, trong suốt dịu dàng hơn nữa.
Lúc bấy giờ tôi mới chợt nhớ đến sự tích chú Cuội, nhìn lên trăng sáng, lại càng tỏ rõ bóng người cầm sáo ngồi dựa nơi gốc cây, như đang nhìn xuống trần gian. Và rồi tôi lại nhớ đến câu ca:
Nghìn năm, chú Cuội có nhớ nhà không?
Sao như cháu thấy
Sao như cháu thấy
Chú đang xuống trần…
Câu hát ngâm nga, đưa tôi vào giấc ngủ say nồng. Một đêm trung thu kết thúc, lại càng khiến chúng tôi thêm yêu mùa thu và thêm mong chờ đêm rằm tháng Tám năm sau.
Ánh Nguyên