Mở bài kết bài Tràng Giang ấn tượng và hay nhất sẽ giúp các bạn giải toả nỗi lo về mở bài và kết bài của tác phẩm này. Mong rằng với một số mở bài và kết bài trên các bạn sẽ yên tâm hơn trong việc làm bài và đạt điểm cao.
Top 3 mở bài Tràng Giang
Mở bài Tràng Giang hay
Thổn thức bên trăng con sóng dài vô tận,ta bâng khuâng nhấp chén rượu sầu.Đã từng thao thức với những lời rao trăng ngọt ngào của Hàn Mặc Tử,từng đắm say với ánh trăng ngàn của Nguyễn Duy,với những khoảng mênh mông đong đầy những nỗi sầu mặc vô tận.Không trăng,không rượu,ta vẫn bồi hồi nhung nhớ một cõi bờ nơi chàng trai mang trong mình một nỗi sầu thiên cổ,chàng trai mang tên Huy Cận, đã từng đắm mình trong khoảng không mênh mông ngút ngàn của con sông Hồng một một chiều thu,gọi tên quê hương,gọi tên đất nước,gọi tên của “Tràng Giang”.
Mở bài nâng cao Tràng Giang
Người ta vẫn thường nói:” thơ mới buồn,buồn nhiều” một nỗi buồn chẳng hề ủy mị bạc nhược,mà có chăng chính là nỗi buồn của những con người có tâm huyết,đau buồn vì bị bế tắc chưa tìm thấy lối ra.Ta thấy thấp thoáng đâu đây dáng hình của” Tràng Giang”, một con sông nặng lòng thương nhớ, kéo dài nỗi buồn man mác của chàng thi sĩ Huy Cận về nơi suối nguồn của đất mẹ,về với tấm lòng cao rộng của đất trời quê hương.Tình cảm sâu sẵ của Huy Cận đối với đất nước được bộc lộ hết sức cảm động trong “ Tràng Giang”.
Mở bài gián tiếp Tràng Giang
Lớp hoa xoan tím nhạt phủ nhẹ trên những con đường đầy sương khói,hơi thu se lạnh lất phất cuốn vào từng cuống lá,trôi nhẹ trên dòng sông màu đất mẹ.Chàng thi sĩ trẻ Huy Cận đứng bên bờ sông trống vắng,khẽ nheo đôi mắt buồn về chốn xa xăm rợn ngợp ấy mà lònng nặng trĩu một nỗi buồn.”Tràng Giang” đã ra đời trong buổi chiều thu ấy,mang theo hơi ấm của tâm hồn Huy Cận đang chìm dần vào giá lạnh mà trở trăn trở bao nhiêu nỗi niềm đau xót trước cảnh nước mất nhà tan.
Top 2 kết bài Tràng Giang
Kết bài nâng cao Tràng Giang
Bài thơ mở ra bằng tiếng sóng của sông nước,kết thúc bằng tiếng sóng lòng trong tâm hồn con người.Không gian mênh mông buổi sông chiều hoang vắng thấm đẫm nỗi lòng của một nhà thi sĩ nặng lòng với quê hương,đất nước,buồn một nỗi buồn da diết thấu đến xương tủy,Huy Cận đã thật thành công khi khắc họa một bức tranh thiên nhiên chứa đựng sự ám ảnh về cái vô biên và sự trống trải tuyệt đối của cảnh vật và lòng người.
Kết bài gián tiếp Tràng Giang
Mang âm hưởng nhịp nhàng,trầm buồn da diết,” Tràng Giang “ hiện ra như một bản sonata nhẹ nhàng mang cả nỗi lòng của Huy Cận gửi vào chốn mênh mông sâu thẳm chẳng hề có bờ bến nào đó. Con người mang bao nỗi niềm trăn trở đại diện cho cả một thế hệ nhiều nhà Thơ mới lúc bấy giờ,nhớ quê hương khi đang đứng giữa quê hương,nhưng quê hương đã không còn.
Theo Dethihay.com