Kể về kỉ niệm với ngôi trường mà em từng học.
Hướng dẫn
Một tuần một lần đi trên con đường ấy nhưng lần nào cũng vậy tôi không kìm được xúc động trong lòng, bởi tồi đang đi trên con đường tới trường học – ngôi trường mà tôi hằng mơ ước.
Mỗi lần nhìn thấy cổng trường mở ra là một cảm xúc khó tả, khát khao và cháy bỏng bỗng bùng lên trong tim tôi. Tôi muốn ngày này năm sau đàng hoàng vững bước đi qua cánh cổng đó. Ngôi trường tôi đang nối đến là ngôi trường giàu thành tích và nổi tiếng cả nước, trường Chu Văn An. Tôi luôn tự nhủ với bản thân rằng “Ngày này năm sau tôi sẽ tự tin bước qua cánh cổng ấy”.
Trong một năm ấy tôi học tập chăm chỉ, những lúc rảnh rỗi ba chữ “CVA” (viết tắt của Chu Văn An) lại được tôi khắc kín lên mặt hai chiếc bàn học ở lớp cũng như ở nhà. Cuối cùng thì “ngày ấy” đã đến. Trước ngày thi chúng tôi phải ra trường tập trung, khi nghe bài quốc ca, nhìn lên lá cờ, tôi muốn khóc quá, liệu tôi còn dịp nào đứng nhìn lên lá cờ của trường Chu Văn An không? “Cố lên nhớ!”
Ngày thi đầu tiên của tôi… Sáng thi văn, tôi thấy đề không khó như những gì chúng tôi nghĩ nhưng cần cẩn thận. Ra khỏi phòng thi buổi sáng, bước ra cổng trường, tôi thấy mẹ đang đứng ngóng tôi ở ngoài. Nhìn thấy mẹ tôi khóc luôn. Mắt tôi mờ đi vì làn nước “Mẹ ơi! nhìn mẹ thế này, con nhất định phải đỗ”… Sau những lời hỏi han động viên của mẹ, tôi vững lòng hơn để bước vào bài thi buổi chiều. Thi Toán, có lẽ là sở trường của tôi, tôi không lo lắng như thi Văn. Đọc đề bài tôi thấy quá dễ. Mừng lắm, tôi hì hục làm hoàn thành bài đó trong gần một phần hai thời gian thi. vẫn cái tính cẩu thả, tôi nghĩ mình làm hết rồi nên sơ suất không kiểm tra lại. Thời gian trôi qua đến gần hết giờ thi, khi giám thị báo còn năm phút nữa là hết giờ, khi đó tôi kiểm tra lại thông tin ghi vào bài thi của mình. Bỗng mặt tôi nóng bừng, bất giác nhận ra là hai bài cuối, trong lúc tính toán tôi đã làm vào nháp mà quên không chép vào giấy thi. Tôi sợ quá vì nhớ lại nội quy khi thi không được nộp nháp. Tôi lúng túng và vội vàng chép lại vào giấy thi nhưng… Còn vài phút, không thể đủ thời gian, tôi không chép kịp được toàn bộ bài thi vào giấy thi. Hết giờ! Tôi đành chấp nhận thu bài khi chưa làm xong như vậy.
Ra đến cổng, tôi cố không khóc vì sợ mẹ buồn. Mẹ hỏi về bài làm, tôi đã nói dôi mẹ là làm cũng bình thường. Đây là lần đầu tiên tôi nói dối mẹ. Về đến nhà, tôi ân hận lắm, ngồi khóc và thầm nghĩ, vậy là ước mơ không thành sự thật rồi, nó mãi là mơ thôi.
Ngày thi thứ hai, tôi phải thi Văn chuyên. Thật sự đó là môn tôi sợ và không phải là sở trường của mình. Đọc xong đề bài, tôi thấy khó, thậtsự là khó với tôi. Tôi chợt nhớ lại những lời cô giáo ở lớp báo chí có nói với tôi: “Có khó mới ló cái khôn”, rồi cả cô giáo dạy văn tôi nói là văn chuyên cần sự đặc biệt, khác lạ, độc đáo và cá tính, phong cách viết văn. Tuy nhiên cô có dặn, điều đó chỉ thành công khi người chấm biết trân trọng giá trị của học sinh, trân trọng sự sáng tạo. Hôm đó, tôi như một đứa trẻ bị dồn vào thế bí vì bài thi toán trước – môn sở trường tôi – đã làm không tốt như đã nghĩ còn bây giờ đến thi môn tôi không giỏi thì… Có lẽ nên liều, được ăn cả, ngã về không, tôi đã làm bài thi văn chuyên khác lạ, tôi đã hóa thân mình chính là tác giả sáng tác bài thơ đó và cảm nhận khi làm bài đó… 150 phút quyết định đã trôi qua, tôi ra khỏi phòng thi với tâm trạng bình thường, không quá lo lắng, không quá sợ sệt vì có lẽ bài thi hỏng hôm qua đã làm tôi quên ước mơ vào trường Chu Văn An.
Tôi đã xác định là không đỗ vào trường này. Tuy nhiên trong lòng vẫn nhen nhóm một tia hi vọng như những ngôi sao xa trên bầu trời. Trong 20 ngày đợi kết quả, tôi lo lắng, hồi hộp, gọi điện tứ tung hỏi xem tình hình các bạn thi… Và rồi ngày có kết quả thi đã đến. Hôm đó, ngay buổi sáng, bạn tôi gọi cho và báo tin mừng là nó được số điểm rất cao. Tôi thấy như tim ngừng đập, sự sợ hãi đang bủa vây tôi. Tôi nghĩ đến bố mẹ, đến bản thân, đến những ngày anh trai đưa đón tôi đi học những hôm mùa đông và những ngày trời mưa gió… Ôi! Sao giây phút này – giây phút quan trọng tôi lại lạ lùng thế này.
Khoảng 11h trưa mới có điểm chính thức trên mạng nhưng bây giờ mới 8h sáng, tôi đã thấy sợ, sợ khi biết điểm mặc dù rất muốn biết. Tôi gọi hỏi cô giáo tôi vì cô có người quen, có thể biết điểm sớm hơn… 10h trưa, khi đang đi trên đường cùng anh trai có việc, tôi gọi điện cho cô mà tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Cô ạ!… Cô ơi con được bao nhiêu điểm ạ”. “Cao lắm, cô đọc này: văn 8, toán 7, văn chuyên 8.5”. “Thật không cô! Vâng vâng con cám ơn cô, con chào cô ạ, con gọi điện cho bố mẹ con báo rồi con gọi lại cho cô nhé!”.
Tim tôi giờ đây chắc không đập nữa rồi, tôi hét lên, hét to lắm vì vui mừng quá, hạnh phúc quá. Tôi nói với anh trai là “Anh ơi, dỗ rồi!” rồi lại hét lên vì vui sướng mặc dù chưa biết điểm chuẩn nhưng tôi có một niềm tin khi nghe số điểm đó. Điểm của tôi vượt 4.5 điểm so với năm ngoái. Và nhất là khi hỏi hai cô giáo dạy tôi thì cô đều nói chắc chắn là đỗ. Chắc tôi không ngờ mất. Chưa bao giờ tôi nghĩ là mình sẽ đỗ vào chuyên văn của Chu Văn An trong khi đó không phải môn sở trường và yêu thích của tôi. Nhưng đó là do ba tôi không muốn con gái học khối A.
Cho đến hôm công bố điểm thi, tôi và mẹ đi xem điểm tại trường Chu Văn An. Hai mẹ con cần mẫn đếm từng người, từng điểm một xem điểm chuẩn khoảng bao nhiêu. Và tôi bất ngờ hơn khi điểm của tôi là một trongtám người điểm cao nhất. Hai mẹ con như muôn ôm nhau mà hét lên vậy. Lúc đó, trong đầu tôi hiện lên những câu như: Mẹ ơi! Con cảm ơn mẹ! Nhiều lắm mẹ ơi!… Và như một câu chuyện cổ tích kết thúc có hậu, tôi đã vào được ngôi trường mơ ước. Ước mơ giờ đây không còn là mơ ước nữa!
Đây chỉ là câuchuyện nhỏ của riêng tôi nhưng qua câu chuyện này, tôi muốn nhắn nhủ với tất cả các bạn, các em năm nay lên lớp 9 hãy cố lên. Hãy làm hết sức của mình và đừng thôi mơ ước. Trong cái khó, bạn sẽ tìm được lối thoát, tìm ra cánh cửa vàng. Và đôi khi một chút liều lĩnh của tuổi trẻ cũng chính là chìa khóa của thành công. Hãy cố lên! Hãy nghĩ về những gì thân thương và tốt đẹp nhất để làm động lực và nhất là đừng bao giờ bi quan, hãy vững tin!
Theo Dethihay.com