Tuyển tập thơ 8 chữ về tình yêu, quê hương đất nước hay nhất mọi thời đại, giúp độc giả yêu thơ có những cảm nhận thú vị nhất về tình yêu, cuộc sống. Thể thơ 8 chữ là một trong những thể thơ quen thuộc trong thơ ca Việt Nam. Mỗi dòng thơ có 8 chữ và có từ hai dòng thơ trở lên, ghép thành một bài thơ.
Hiểu rõ luật thơ 8 chữ sẽ giúp các bạn yêu thơ, thích sáng tác thơ có thể tự sáng tác thơ 8 chữ hay, đúng luật và giàu cảm xúc nhất.
Top bài thơ 8 chữ về tình yêu “nên đọc” nhất
Top những bài thơ 8 chữ về tình yêu nên đọc, sẽ là gia vị gom góp giúp cho tình yêu của bạn ngọt ngào và lãng mạn hơn. Những bài thơ 8 chữ nhớ người yêu, thơ 8 chứ nhớ anh da diết càng đọc càng biết trân trọng và gìn giữ tình yêu hiện tại của cuộc đời.
THU NHỚ
Em có biết phương tây giờ ảm đạm
Mấy bữa rày gió thổi đám mây mưa
Cả bầu trời đen sẩm tối không chừa
Con đường nhỏ giờ đây vừa ngập nước
Màn đêm xuống anh buồn, anh đếm ngược
Kéo lại thời dĩ vãng trước quen nhau
Nhớ lại ngày hai đứa dắt lên tàu
Ngao du ngắm biển ngồi sau cửa sổ
Thuyền lướt nhẹ, nghe đằng xa sóng vỗ
Mái tóc dài buông xoã chộ đẹp thay
Bờ môi hồng mủm mỉm gợi tình say
Đôi mắt đẹp vẻ thơ ngây quyến rũ
Anh nhớ lắm, những lời em nhắn nhủ
Mãi không rời trọn đắm thú yêu đương
Nhưng hỡi ai nào đoán biết khôn lường
Vì thế cuộc đã làm đường cách trơ
Mơ Được Yêu Em
Chợt một ngày anh nhận ra, em đấy!
Làm tim anh xao xuyến đến bồi hồi
Tự dặn lòng cơn say nắng mà thôi
Sao trăn trở bao đêm mơ, hình bóng?
Xa thì nhớnhững buổi đầu gặp gỡ
Nụ cười em nghiêng vạt nắng chiều hôm
Bờ vai thon, xinh xắn, mắt hiền hòa
Mà trông em sao lạnh lùng đến lạ?
Đường em đi anh trải bằng thương nhớ
Và mộngmơ ngày sánh bướcchung đôi
Tim yêu đương anh chỉ có một thôi
Đừng cho anh mãi ngóng chờ mòn mỏi
Chiều hôm nay nắng lại về trên lối
Anh một mình nhớ dáng nhỏ ngày qua
Em như hoa với vị ngọt đậm đà
Anh ước mình là con ong tìm mật…
Một Thoáng Yêu Đương
Chút nắng gắt đâu làm nên mùa hạ
Một thoáng nhìn chưa hẳn đã là yêu
Sao tim anh cứ ngập ngừng rất lạ
Em là ai, hỡi bóng dáng yêu kiều?
Trờinắng đẹp chiều vàng rơi khe khẽ
Lối anh về nghiêng rẽ tóc embay
Ngược đường rồi hồn còn mãi mê say
Em chẳng đợi dẫu hai người chung lối
Chiếc áo trắng có làm chi nên tội
Sao vô tình em vò giữa lòng tay?
Nhà của anh cũng ở cuối đường này
Đưa cặp vở anh cầm cho đỡ nặng
Anh một gã đã yêu niềm cay đắng
Chẳng nỡ nào làm tội trái tim em
Có chi đâuem lại nói: chẳng thèm!
Để con phố lại dài thêm mấy đỗi
Anh muốn giúp cógì đâu mà dỗi
Chỉ tiện đường nên han hỏivậy thôi
Hạt mưa đâu sa ướt mắt em rồi
Nắng lạc đường tô hồng đôi má nhỏ
Rồi bóng dáng khuất giữa lòng phố xá
Bỏ lại anh xao xuyến biết bao nhiêu
Tia nắng nhỏ sao rực trờimùahạ
Một thoáng nhìn mà cũng hóatình yêu…
Ngập ngừng – (Hồ Dzếnh)
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Tôi sẽ trách – cố nhiên, nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về…
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho nghìn sau… lơ lửng… với nghìn xưa…
Lời kĩ nữ – Xuân Diệu
Ta nghe rõ con thuyền trôi phấp phới
Non động hoang mang, tình xưa bạn mới
Hoa chờ, tươi: mây đợi, thắm lưng đèo
Suối quanh co bờ đá dựng cheo leo
Sườn bích lập nâng cao trần thạch nhũ
Vòm nho nhỏ còn ghi thương nhớ cũ
Lệ chia phôi ngàn thuở đọng lưng chừng
Lối vào sâu mấy khoá nẻo sau lưng
Khe nước hẹp khép dần sau bánh lái
Đôi bờ gấm chập chờn xê xích lại
Nóc rêu nhung buông rủ sát ngang đầu
Hồn phiêu dao tưởng cõi chiếc thuyền câu
Lách hang đá bay về non nước Tấn
(Đào Nguyên lạc lối – Vũ Hoàng Chương)
Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa
Vội vàng chi, trăng lạnh quá, khách ơi
Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời
Khách không ở, lòng em cô độc quá
Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả
Tay em đây mời khách ngả đầu say
Đây rượu nồng. Và hồn của em đây
Em cung kính đặt dưới chân hoàng
Góc Dịu Êm
Em giấu mặt vào trong bóng tối
Để ôm ghì nỗi nhớ say sưa
Canh khuya vắng u hoài mong đợi
Tiếng chân người gõ cửa đêm mưa
Nhưng mơ ước chỉ là ảo mộng
Vời vợi xa nửa quả điạ cầu
Nắng thu nhạt xuyên tà áo mỏng
Lạnh quá anh bởi chẳng gần nhau
Khi chiều xuống em ngồi trầm lặng
Nhìn trên cành chiếc lá chuyển vàng
Lay trong gió gợi nguồn thơ đắng
Chao ơi buồn ý tưởng sầu giăng
Bài thơ nhỏ gởi anh trìu mến
Đọc đi anh sẽ hiểu lòng em
Cả hai đứa ta đều không hẹn
Vẫn chiếm hồn nhau góc dịu êm
Như Ly
Xa Lạ Của Từng Yêu
Em góp lại cả mùa xuân xanh ấy
Nơi tháng năm mang dấu vết đã từng
Dấu ái ân xếp dày trang lưu bút
Hoà đêm dài trần trụi với cô đơn
Anh đi rồi, anh.quẳng gánh yêu thương
Từng chất nặng kí ức ta ngày ấy
Những hờn giận,ngọt ngào đầy mộng mị
Lẫn vui buồn, lẫn nhè nhẹ môi hôn..
Bỏ mặc em soi bóng mình trong gương
Dò tàn phai cuộc đời theo năm tháng
Còn gì đâu, mài mòn cùng dĩ vãng?
Nỗi thương mình sao trống rỗng thê lương?
Biết rằng mình đã lỡ gánh uyên ương
Vẫn xin người giữa trăm ngàn ngã rẽ
Có gặp nhau chớ xem người lạ nhé!!!
Dẫu vô tình..ta cũng…một thời thương …
Hạnh Ngok
Anh Còn Nợ Em
Anh nợ em vào mùa đông năm cũ
Gió lạnh đùa mây vần vũ trong đêm
Và nợ em một lời hứa bên thềm
Cùng nụ men …say mèm đêm tình ái
Ngày Sau
Nếu sau này Anh đến được tương lai.
Em có chờ quên mắt cay đẫm lệ.
Em có nhớ những lời xưa ước thệ.
Em có hờn khi sóng bể chiều nghiêng.
Nếu sau này Anh đến được tương lai.
Như mãi mãi vẫn còn trong hiện tại.
Ngày cứ dài nên nhớ Em nóng nảy.
Đêm cứ xa trên bước nhảy vô thường.
Tuyển tập thơ 8 chữ về quê hương đặc sắc nhất
Những bài thơ 8 chữ về quê hương, cuộc sống, gia đình càng đọc càng làm cho tâm hồn ta thêm trong trẻo và nhẹ nhàng hơn. Những câu thơ 8 chữ miêu tả cảnh vật quê hương, đất nước vô cùng bao la và rộng lớn càng làm ta thêm yêu, thêm nhớ quê hương của mình.
Tổ quốc nơi đầu sóng
Thêm một ngày trên quần đảo Trường Sa
Biển tĩnh lặng mà lòng người rất động
Sắp bão giông không còn cơn gió lộng
Cơn bão lòng cuồn cuộn phía Trường Sa.
Thêm một ngày trên vùng biển của ta
Thềm lục địa lại oằn lên đau nhói
Ngàn năm xưa ông cha đi mở cõi
Phía chân trời, xương cốt gửi Hoàng Sa.
Ngoài khơi xa vẫn lởn vởn bóng ma
Loài lang sói đói mồi nên thèm khát
Bao cơn sóng dập dồn xô Đá Lát
Song Tử vững vàng, Nam Yết vẫy Sơn Ca.
Có đất nước nào như Tổ Quốc ta
Lịch sử cha ông bốn ngàn năm bất khuất
Trong gian khó vẫn gồng lên giữ đất
Đất nước loé lên hình tia chớp ngang trời.
Các con mẹ vật lộn giữa biển khơi
Ngăn sóng dữ đè lên thềm lục địa
Con quái vật khổng lồ kia sắp sửa
Hút máu người trên thân mẹ Việt Nam.
Từ Cà Mau liền dải tới Nam Quan
Mẹ Việt Nam vẫn chưa tròn giấc ngủ
Đất cha ông không nguôi ngày đoàn tụ
Đứa con Hoàng Sa lưu lạc trở về.
Một ngày buồn sao thấy dài lê thê
Biển tĩnh lặng mà lòng người rất động
Đã bao lần khiến kẻ thù vỡ mộng
Trong lòng người từng đợt sóng trào dâng.
Tổ quốc nhìn từ biển
Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa
Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn
Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không
Minh họa: Văn Nguyễn
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi
Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình góa phụ
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông
Những ngọn sóng hóa Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng
Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân
Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả
Những chàng trai ra đảo đã quên mình
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước (*)
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh
Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi
Nơi tôi sinh ra
Nơi tôi sinh tây ninh làng quê nhỏ
Không ồn ào náo nhiệt quá ai ơi
Những con đường mòn lối bước chân đi
Người qua lại ngược xuôi lặng lẽ.
Nơi tôi sinh tây ninh làng quê.nhỏ
Từng con người đều thấy rất thân quen
Phiên chợ thành ồn ã buổi chiều hoen
Đêm đèn sáng thả hồn theo làn gió.
Nơi tôi sinh con phố ngắn và hẹp
Thường rộn rã những buổi sáng,chiều hôm
Hàng quán mọc lổn nhổn lấn ra đường
Người lao động quen ngửi mùi khói bụi.
Nơi tôi sinh con ngõ thật là nhỏ
Chỉ dài chừng hai chục bước chân
Ngõ thì thấp nhà lại phải cao lên.
Để tránh bị lụt mỗi mùa mưa bão tới.
Nơi tôi sinh con ngõ thật là nhỏ
7,8 gia đình hoà thuận sống bên nhau
Người lao động nghèo chủ yếu là chân tay.
Sống giản dị giàu tình thương đồng loại.
nhà tôi ở nơi bình dị đó đấy………..
Trở lại quê hương
Tôi trở về một chiều hanh hao nắng
Dấu gót hài lấm tấm bụi đường xa
Đem lòng yêu ngọn Ấn với sông Trà
Nỗi xa quê vẫn mãi hoài thấp thỏm
Quê hương tôi nép bên dòng sông nhỏ
Mái nhà gianh khép bóng những hàng tre
Khói chiều lam rải xuống lối đi về
Gió nội đồng thơm lừng hương mái rạ
Làng tôi ở ruộng vườn xanh bát ngát
Nhà ông bà có mấy ngọn dừa cao
Hoa ngũ hương xanh đỏ khắp bờ rào
Đằng sau nhà hố bom bì bõm vịt
Làng tôi ở mỗi chiều khi gió vít
Sáo vi vu no gió những cánh diều
Đám trai làng thủ thỉ chuyện tình yêu
Làng bên kia có cô nàng xinh lắm
Làng tôi ở cạnh bên bờ xóm biển
Thuyền thúng chài trôi nổi khắp ven khơi
Nghe thoáng qua đâu đó tiếng ru hời
Giữa những hàng phi lao cần mẫn ấy
Tôi nằm đây nơi bờ đê ngày cũ
Mãi miết nhìn đàn chim mải miết bay
Mùi mặn nồng lồng ngực khiến hồn say
Đàn chiền chiện, cánh bướm vàng, tiếng nghé
Tôi nằm đây nhớ về ngày xưa cũ
Thời trẻ thơ bắt ốc với lội đồng
Đến mai này liệu biết có còn không?
Mai xa quê sẽ đau lòng lữ thứ…
Quê hương tôi
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng.
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết…
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghành thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương…
Quê hương
Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới
Nước bao vây cách biển nữa ngày sông
Khi trời trong gió nhẹ sớm mai hồng
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá
Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang
Mảnh thuyền to như mảnh hồn làng
Rướn thân trằng bao la thâu góp gió.
Ngày hôm sau ồn ào trên bến đỗ
Khắp dân làng tấp nập đón ghe về
Nhờ ơn trời, biển lặng cá đầy ghe
Những con cá tươi non thân bạc trắng
Dân chài lưới làng da ngăm rám nắng
Khắp thân người nồng thở vị xa xăm
Chiếc thuyền im bến mõi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh, cá bạc chiếc buồm vôi
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá
Những bài thơ 8 chữ về thầy cô hay nhất
Tuyển tập những bài thơ 8 chữ về thầy cô tặng thầy cô giáo nhân ngày 20/11 là những bài thơ hay và ý nghĩa nhất. Đó là món quà bình dị mà rất đỗi ý nghĩa gửi đến người thầy, người cô đã luôn dìu dắt chăm lo, dạy bảo chúng em nên người. Những câu thơ 8 chữ về thầy cô bình dị và mộc mạc như chính tình cảm của người học trò.
Khó phai
Đâu có gì phải luyến tiếc đâu tôi
Hàng cây xưa đã ghi dấu vết nhiều
Cánh hoa rơi đỏ nhòe đôi mi mắt
Tôi đi rồi xa mãi trường tôi ơi.
Kỉ niệm này sẽ chẳng thể nào vơi
Dòng kí ức bên bạn bè bên lớp
Bên thầy cô tâm thư hòa giọt lệ
Viết thế này kể đến bao giờ nguôi.
Không đề
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người.
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.
Thầy cô
Thầy chính là những vì sao thắp sáng
Là đèn đường soi rạng lối em đi
Còn Cô là người mẹ hiền phú quí
Mà trời dành để dậy dỗ chúng em
Mỗi năm chỉ có một lần
Hai mươi, mười một, ngày dành Thầy – Cô
Học trò bao nét điểm tô
Khăn tơ, áo lụa, kéo vô chúc mừng
Trời thu nắng đẹp tưng bừng
Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh
Tung tăng biểu lộ ân tình
Bao ngày mệt nhọc Thầy – Cô dỗ dành
Bây giờ vài phút mỏng manh
Chúng em họp lại, kính Cô, kính Thầy
Ngày vui nhà giáo sum vầy
Mong thầy – cô khỏe, trồng người tiếp sau
Đạo đức học đường
Giáo dục một con người, khó lắm không?
Cho em hỏi ai trả lời em được
Tiên lễ hậu văn, bao đời đi trước
Giờ ở đâu và còn có hay không?
Nhớ thưở ngày xưa mẹ bế cha bồng
Câu hát ví, con ơi xin tạc dạ
Đáp nghĩa thầy cô, bạc vàng vô giá
Toại công danh như đáp trả công ơn.
Xã hội bây giờ phát triển cao hơn
Nền giáo dục hình như là chạy xuống
Những cái ngày xưa gọi là thần tượng
Hình ảnh cô thầy nay ở nơi đâu?.
Giáo dục ngày xưa lễ phép đứng đầu
Thầy cô nói trò dơ tay xin đáp
Giáo dục ngày nay, cùng trò bàn bạc
Chẳng răn đe, bắt phạt kiểu côn đồ.
Giáo dục ngày nào trò sợ thầy cô
Chẳng dám nói nếu mà chưa được phép
Hình ảnh ngày xưa thầy cô thật đẹp
Nhưng giờ đây ôi thật đáng thương.
Bạo lực xảy ra ngay giữa mái trường
Vẫn tiếp diễn và ngày thêm trầm trọng
Hỏi lỗi tại ai, để trò buông lỏng
Chẳng răn đe hư hỏng tại ai đây.
Chẳng lẽ nhà trường lại chịu bó tay
Không biện pháp và không hay không biết
Học nữa học đi, học gì cho mệt
Khi cái lương tâm, mất hết chẳng còn.
Lời tri ân
Thầy cô giáo, người lái đò thầm lặng
Ươm ước mơ để hiến tặng cho đời
Chẳng quản gì…chắt từng giọt mồ hôi
Đem con chữ để trao dồi kiến thức
Lòng nhiệt huyết đó chính là hạnh phúc
Bắt nhịp cầu duy nhất…sáng tương lai
Những đêm thâu trang giáo án miệt mài
Với lý tưởng trồng người đầy hăng hái
Sống cống hiến, đắp bồi tình nhân ái
Lòng nhiệt thành theo mãi với thời gian
Quyết “đưa đò” thì sá kể gian nan
Cầu tri thức sẽ vô vàn lối mở…
“Ngày Nhà Giáo” như âm thầm nhắc nhở
Công ơn này ghi khắc ở trong tâm
Hướng lòng thành xây cuộc sống nghĩa nhân
Mong bù đắp đôi phần “Tiên Học Lễ”
Trên đây là những bài thơ 8 chữ tự sáng tác được chúng tôi sưu tầm và chọn lọc hi vọng sẽ giúp độc giả yêu thơ có những phút giây cảm nhận thơ thú vị nhất. Những câu thơ 8 chữ về tình yêu, quê hương đất nước bình dị và mộc mạc nhưng ẩn chứa bên trong là niềm khát khao, tự hào về một đất nước tươi đẹp và phồn vinh.