Tả em bé đang tuổi tập đi tập nói 1 – 2 tuổi
Hướng dẫn
Đúng vậy, làm anh thật vui và nếu như biết yêu quí em bé thì làm anh cũng không có gì là khó. Vì biết thương yêu em bé nên tôi đã là một người anh thật tốt của bé Hoa – em gái tôi.
Bé Hoa vừa tròn hai tuổi, một độ tuổi dang lò dò tập đi và tập nói. Bé có vóc người bụ bẫm, làn da trắng hồng nên trông thật dễ thương. Đặc biệt nhất là khuôn mặt bé Hoa bầu bĩnh, hai má lúm đồng tiền. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là cặp mắt tròn xoe, đen láy và nhấp nhánh dưới hai hàng mi cong vút. Đôi mắt ấy có lúc ngước nhìn với một vẻ ngơ ngác, hồn nhiên thật đáng yêu. ôm lấy khuôn mặt tròn trịa của bé Hoa là mái tóc đen mượt. Mỗi khi sờ vào, tôi có cảm giác mái tóc em tôi thật trơn và mịn màng, không vướng một tí bụi bặm nào. Tay bé Hoa no tròn, có ngấn. Mỗi khi nó cười thì cái miệng nhỏ lại, chúm chím, tay chân hiếu động, có lúc cười sặc sụa để lộ những chiếc răng bé tí như răng chuột. Nhìn đôi môi đồ hồng của bé Hoa, tôi thích nghe nó nói, thích chọc nó cười và thích cả cái dáng loạng choạng tập đi của bé. Những lúc nó ngã huỵch, tôi thật thương nó và cũng lấy làm thích thú vì nó sắp sửa biết đi.
Bé Hoa biết vâng lời, ít khóc nhè. Bé đã biết làm theo lời người lớn: nào là “vỗ tay”, “chào tạm biệt”, “ạ bố”, “ạ mẹ”, “ạ anh”. Em tôi còn biết gọi mẹ và gọi bà. Giọng nói của nó ngọng nghịu thật thú vị.
Thế nhưng, bé Hoa thích nói, thích đi. Bé không chịu ngồi yên, hết lục lọi cái này đến lấy cái khác bày biện. Bé thích nhất là chị búp bê xinh xắn trong nhà. Đặc biệt, bé thích được dẫn đi đến nhà hàng xóm, thích dạo ngoài đường. Tôi rất thích ôm em vào lòng, nghe nó nói líu lo, thích thơm cái má phúng phình của nó. Có nó, cả nhà tôi thấy vui, thấy hạnh phúc biết bao.
Bé Hoa là niềm vui của tôi. vắng nó, tôi cảm thấy buồn, cảm giác tôi như thiếu đi một cái gì thân thương nhất. Tôi thầm mong em tôi chóng lớn để đến trường học tập.
BÀI LÀM 2
Tí Quậy là cái tên dí dỏm để gọi thằng em trai của em. Thật ra nó tên Hoàng Quân, nhưng chú bé hay nghịch phá nên cả nhà mới gọi đùa như vậy.
Tí Quậy mập ú na ú nần, đã gần mười bốn tháng tuổi mà chưa đi vững. Thân hình bé kháu khỉnh làm sao! Nước da trắng hồng, đôi môi chúm chím đỏ mọng, thơm thơm mùi sữa. Đôi má phúng phình như ghẹo người ta thèm hôn, thèm nựng cho đã. Tay chân nó mũm mĩm. Cườm tay, cổ tay đều có ngấn như lóng mía đầy đặn.
Tí Quậy rất hiếm khi chịu ngồi yên. Nó luôn luôn tìm cách để hoạt dộng chân tay. Không có ngõ ngách nào trong nhà mà Tí chưa chui vô, nhiều khi vào trong rồi chẳng biết đường ra. Thế là bé ta khóc ré lên. Mẹ phải dọn đồ đạc để bế bé ra. Được mẹ ôm vào lòng, cu cậu ráo hoảnh mắt, cười toe toét để lộ mấy cái răng sữa nhỏ xíu.
Có một lần, Tí Quậy làm cả nhà hết hồn. Hôm đó, mọi người đang mãi mê xem tivi thì bé leo thoắt lên đỉnh cầu thang. Ai cũng điếng sợ vì e nó sẽ rơi đùng. Còn chú nhóc thì đứng trên cao nhìn xuống cười tỉnh queo
Tí Quậy bắt chước lẹ lắm. Vì thế khi dạy nó nói, bố mẹ tuyệt đối không giả bộ nói ngọng hoặc phát âm sai. Mấy tháng trước đây, thằng bé còn ngọng ngịu “rặn” mãi mới nói được một tiếng. Giờ đây Tí Quậy ta đã bập bẹ khá rõ: ba, bà, má… Mỗi lần nó làm xấu là cả nhà không nín được cười. Mũi nó nhăn lại, hai mắt nhắm tịt, miệng chu lên, trông dến “phát ghét”.
Sáng nào cũng vậy, Tí Quậy được mẹ phơi nắng vài phút. Sau đó mẹ giúp bé tập đi. Mẹ đặt em đứng dựa vào tường cho vững rồi đưa tay ra nhử nhử. Tí Quậy thích quá liền chạy tới. Được nửa đoạn đường, Tí dừng lại lấy thăng bằng rồi chạy tiếp. Càng tới gần nó càng chạy nhanh, rồi ngã vào lòng mẹ cười khanh khách.
Tí Quậy là niềm vui của gia đình em. Khi Tí Quậy ngủ ngon trong nôi, khuôn mặt em ngây thơ và đáng yêu làm sao! Em chỉ mong bé Tí chóng lớn cùng em đi đến trường.
BÀI LÀM 3
Bé Uyên là một thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình em. Bé Uyên là em gái út của em.
Năm nay Uyên vừa tròn một tuổi. Khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng hồng rất hợp với những chiếc áo đầm màu sáng mà Uyên thường mặc. Đầu tròn, lơ thơ xuông trán mấy cọng tóc nâu. Đôi mắt của bé đen lay láy, tròn xoe hàng mi dài cong vút. Cái mũi nhỏ rất hợp với cái miệng bé xíu hay chúm chím. Uyên có mấy cái răng sữa nhỏ tí như răng chuột. Tay chân bụ bẫm, cổ tay và cổ chân đều có ngấn.
Uyên rất thích tự mình tập đi, có lúc ngã huỵch. Miệng hay bi bô tập nói, lúc gọi bà, lúc gọi mẹ. Mỗi khi được bế đi chơi, Uyên thích thú, vẫy tay chân tủm tỉm. Thê nhưng, Uyên cũng hay nằm vạ với bà, với mẹ. Có lẽ Uyên muốn được dỗ dành.
Em mong bé ăn ngoan, ngủ yên và chóng lớn để ngày mai học giỏi, thành tài.
Theo Baivanhay.com