Đề bài: Kể về một kỉ niệm với một vât nuôi mà em yêu thích.
Bài làm
Merci là chú chó mà em luôn yêu quý. Chú là người bạn thân thiết của em, gắn liền với những năm tháng tuổi thơ em. Em có một kỉ niệm sâu sắc với Merci mà cho đến bây giờ em vẫn không thể quên.
Biết em rất yêu động vật nên trong ngày sinh nhật em bố đã tặng em một chú chó nhỏ vô cùng dễ thương. Mình chú nhỏ nhắn khoác bộ lông màu nâu. Hai cái tai dài, thỉnh thoảng vẫy vẫy. Mắt chú đen và sáng. Em đặt tên cho chú là Merci. Từ đó, Merci trở thành người bạn gắn bó với em.
Cũng bởi vì rất yêu quý Merci nên chiều nào em cũng dắt chú đi dạo phố. Buổi chiều hôm ấy, cũng như thường lệ, Merci theo em đến công viên gần nhà để chơi. Vừa đi, chú vừa nhảy cẫng lên, thỉnh thoảng sủa “ gâu gâu” rồi vẫy vẫy cái đuôi rối rít. Merci là một chú chó hiếu động nên chú không chịu đi bình thường như những bạn chó khác mà hết chạy ra đằng trước,lại chạy ra đằng sau rồi lại chạy vòng quanh em. Đang bước đi thì em gặp một hàng bán kem, nhìn những cây kem hấp dẫn em sà ngay vào để mua mà không để ý đến Merci. Lúc quay ra, giật mình, không thấy chú đâu, em hốt hoảng chạy đi tìm. Em hỏi bao nhiêu người, vừa hỏi vừa vội vã mô tả từng đặc điểm nhận dạng thân thuộc của Merci nhưng lại nhận được bấy nhiêu cái lắc đầu. Em đi tìm mọi ngõ ngách, vừa tìm vừa gọi thất thanh nhưng chẳng thấy chú đâu. Hễ nhìn xa xa có chú chó nào màu nâu là em lại chạy lại gần,hi vọng là Merci, nhưng bao nhiêu lần hy vọng lại là bằng đấy lần thất vọng, hụt hẫng. “ Phải rồi, Merci rất thích chiếc cầu trượt dành cho trẻ em gần đây. Chú rất thích xem những trẻ em chơi cầu trượt.”- một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu em. Lập tức em chạy lại khu vui chơi trẻ em, chạy đến chiếc cầu trượt, nhưng….cũng không thấy Mercy đâu. Thành phố đã lên đèn, người ở công viên cũng đã về gần hết. Ngoài đường người người hối hả về nhà để kịp cho bữa cơm tối. Bước chân nặng nề như mang đá, em lủi thủi ra về. Trên đường về, em cũng không quên nhìn quanh trên đường phố xem có thấy Merci không, nhưng cũng không. “ Không biết Merci đi đâu được nhỉ? Hay là bị bắt cóc? Không biết có bị làm sao không?” Những câu hỏi liên tục hiện ra lộn xộn trong tâm trí dẫn em về đến nhà lúc nào không hay. Về nhà thấy em buồn buồn, bố mẹ đều hỏi, em òa khóc rồi kể lại chuyện trong nước mắt. Mặc dù bố mẹ đã động viên rất nhiều nhưng em vẫn cảm thấy vô cùng ân hận vì đã vô ý để merci đi lạc, trong lòng không khỏi lo lắng cho chú. Cả đêm hôm đó, em trằn trọc mãi mà không ngủ được, chỉ biết nằm khóc đến sưng cả mắt.
Đến sáng, bỗng em nghe thấy dưới nhà có tiếng sủa rất quen, càng nghe càng rõ. Em giật mình nhận ra đó là tiếng sủa của merci nên vội chạy ngay xuống dưới nhà và mở tung cửa ra. Em thấy merci đang đứng trước cửa mắt long lanh, nhìn em vẫy đuôi rối rít, mặc dù nhìn chú có phần hơi mệt mỏi. Có lẽ suốt cả đêm hôm qua chú đã rất hoảng sợ. Nhưng Merci đã biết tìm đường để về nhà – con đường quen thuộc mà ngày nào em cũng dẫn chú đi dạo quanh. Gặp lại em, chú mừng quá, cứ quấn quít lấy chân em không rời. Em bế Merci lên ôm vào lòng và tự hứa sẽ không bao giờ để lạc mất chú nữa.
Kỉ niệm ngày hôm đó mang lại cho em một bài học quý giá về sự cẩn thận. Sau ngày hôm đó, em lại càng yêu quý và thân thiết với Merci hơn. Cho đến bây giờ em vẫn rất biết ơn bố đã tặng Merci cho em, tặng cả cho em những kỉ niệm tuyệt đẹp, không bao giờ có thể quên với chú chó đáng yêu.
Từ khóa từ Google:
- Kỉ niệm của em với 1 con vật