Đề bài: Kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp một nhân vật cổ tích
Bài làm
Sáng và ấm quá. Nắng đã lên rồi ư? Mở mắt ra nào!
Tôi đứng lên và ngước nhìn ngơ ngác. Đây là đâu? Tôi còn nhớ tôi đang rất mệt, nhắm mắt lại, tôi lang thang trong đêm tối và khi mở mắt ra tôi đã ở đây rồi. Tôi ngước nhìn. Bầu trời phía trên xanh ngọc với những đám mây trắng xốp như kẹo bông. Tất cả như ở rất gần như có thể với tay tới được. Nắng như một suối mật ong vàng chảy mãi tới chân trời, rất sáng nhưng không chói, ấm mà không nóng. Những dãy núi xa xa đón nắng pha sữa cho đứa bé Mặt Trời đang mơ màng thức giấc. Không gian tĩnh lặng mang hương đất mới…
Rồi bỗng đâu từ trên trời ai đánh rơi một dải lụa, dải lụa lấp lánh rồi chạy dài trên mặt đất thành một dòng sông. Một màn sương mờ bao phủ trên mặt sông rồi nhanh như cắt, đôi thiên thần nhỏ xíu kéo màn. Nhạc nổi lên. Tôi nhìn thấy những cô gái mặc váy kẻ ca-rô rộng đang nhảy múa bên những chàng trai ăn mặc sặc sỡ, những đứa bé xinh như búp bê cùng nắm tay nhau. Bánh kẹo, và thức ăn để trên mặt bàn Lễ hội ư?
Tôi định bước tới hỏi xem đây là đâu.
Ôi, lạnh quá! Tôi rụt vội chân lại, những vòng nước lăm tăm hờn dỗi. Tôi không thể bước lên mặt sông. Có lẽ tôi quên kể với ban điều này thì phải, lễ hội được tổ chức trên mặt sông và họ như những thiên thần.
Thế là tôi không biết tôi đang ở đâu? Không biết tôi sẽ đi về đâu? Không thể lại gần những người mà tôi thấy? Tôi cô đơn. Không gian quanh tôi như một tấm lưới ngọc trai dù rất đẹp, rất lung linh nhưng nó chỉ là một tấm lưới chụp lấy tôi.
– Sao em không tham gia lễ hội? Rất vui đấy!
Tôi ngước lên nhìn. Đó là một cô gái xinh đẹp với giọng nói trong như tiếng suối.
– Chị ơi, đây là đâu? Chị là ai?
– Chị là Li-dơ mà, chả phải em vẫn hay gọi tên chị lúc khóc nhè sao. Đây là thế giới của chị.
Thê giới của chị? Nghĩa là một bà tiên nào đấy đã tháo nút cho em vào thế giới cổ tích ư? Còn chị là Li-dơ? Trong trí tưởng tượng của em chị là một nàng công chúa với mái tóc dài màu vàng có những cái nơ và chiếc bờm lấp lánh, mặc một chiếc váy hồng đầy ngọc trai đứng bên cạnh nhà vua và mười một hoàng tử. Chị rất xinh và dễ thương.
– Em nghĩ gì vậy? Sao em không vào lễ hội? Đi nào – chị cầm lấy tay tôi.
Tôi rút mạnh lại bàn tay và không biết có làm chị đau không nữa.
– Em không đi đâu.
– Tại sao?
– Em không thích, thế thôi. Chị đi một mình đi.
– Dũng cảm lên chứ. Đi…
– Chị buông em ra. Mặc em. Sao chị cứ lải nhải thế nhỉ? Để tôi yên đi. Chị có biết chị đáng ghét lắm không?
Bạn có cho rằng tôi dở hơi không? Tự nhiên lại cáu. Tôi rất muốn đi nhưng tôi thừa biết tôi không thể.
Hai nàng tiên mặc chiếc áo xanh đưa Li-dơ đi. Chị ấy đến lễ hội mà. Ai thèm đứng đây với đứa cáu kỉnh như tôi.
Chị ấy đang nhảy múa xinh đẹp như một thiên thần. Những làn gió êm đềm cuốn lấy chị, nắng tết cho chị một chiếc vòng thật đẹp, chị càng trở nên lộng lẫy. Bỗng một tia mắt tinh nghịch nhìn về phía tôi khi tôi đang chăm chú nhìn chị. Chị ấy biết và cười đứa dở hơi như tôi đấy.
Chị nhẹ nhàng bước ra khỏi vũ hội, đi lại phía tôi. Tói cúi mặt xuống và nhìn những cọng cỏ dưới chân, đôi tai đỏ ửng.
Bắt quả tang nhé! – Chị nhoẻn cười đặt tay lên vai tôi.
Dù không muốn, tôi cựa người đế cánh tay rơi xuống. Chị tiến lại rất gần ghé sát vào tai tôi: Này! Cô bé. Em có biết em rất đáng yêu không? Tôi như bị điện giật. Tôi đáng yêu ư? Chẳng ai bảo thế cả. Bố thì bảo tôi vụng về, hậu đậu. mẹ thì bảo tôi vô dụng, còn em tôi thì bị tôi chọc đến mức quát lên rằng chị xấu lắm!
– Thật… thật… là em đáng yêu không?
Tôi ngập ngừng hỏi.
Chị vuốt tóc tôi:
– Có chứ, em rất đáng yêu. Mọi người đều bảo thế. Họ bảo thế nào nhỉ? À họ bảo chị mời cô bé đáng yêu vào lễ hội.
Chị cúi xuống nhìn vào đôi má đỏ ửng của tôi. Tôi biết chứ, lễ hội này là dành cho chị. Chúc mừng chị, mừng lễ cưới của chị và nhà vua, mừng cho các anh chị trở lại thành người. Chị cầm tay tôi dắt đi.
Bạn tin được không? Phép màu đấy. Tôi đi lên mặt sông và hình tôi soi xuống dòng sông thật đẹp. Nhưng có lẽ là chị đã giúp tôi, tôi làm sao làm nên điều kì diệu ấy. Bỗng tôi chới với, tôi ngã xuống sông. Lạnh quá. Cứu, cứu với. Tôi muốn nói mà không tài nào nói được. Tại sao vậy?
Khi tôi lên bờ thì đã là một con vịt ướt lướt thướt (mặc dù vịt chẳng bao giờ bị chìm). Mọi người cười, chế giễu tôi. Thật nực cười. Nực cười quá, tại sao tôi lại nghĩ mình làm dược? Tôi chỉ là một đứa bé xấu xí, vô dụng.
Tôi chạy vội vào thân cây, ôm mặt khóc.
– Chị đi đi, đừng theo em nữa.
– Tại sao em cứ khóc một mình vậy, cho chị khóc với.
– Bất giác, tôi úp đầu vào vai chị nức nở. Ấm áp và thơm đến kì lạ. Tự nhiên tôi muốn nói:
– Chị tốt với em thế. Em hư lắm. Cả nhà ai cũng ghét em. Khi mẹ mắng em, bố chẳng bao giờ can cả. Mọi người bỏ mặc em. Bố mẹ chỉ thương thằng Tuấn thôi. Em ghét nó. Nó có gì hơn em chứ. Nó không làm việc nhà, nó đi chơi, bố mẹ cưng nó, cho nó kẹo. Em mắng nó là y rằng bị ăn bạt tai. Em ghét cỗ nhà em, em sẽ bỏ đi cho mà coi. Có ai cần em đâu…
– Em đừng nghĩ thế Bố mẹ rất yêu em, họ đang tìm em đấy. Mẹ em đã khổ rất nhiều. Cả em em nữa. Họ không thể sống thiếu em.
– Chị nói dối. Chị đừng bịa nữa. Chị có biết em ghen tị với chị biết chừng nào không? Chị xinh đẹp, chị là một công chúa, chị được mọi người yêu quý, được bà tiên giúp đỡ, chị đã làm được, đã tìm được các anh trai, đã tìm được hạnh phúc cho mình.
– Em ghen với chị? Thế mà chị lại ghen với em đấy. Từ nhỏ chị đã ước ao có một gia đình hạnh phúc như em, công chúa thì sao? Chị vẫn phải lang thang tìm các anh mình. Hoàng tử thì sao? Họ cũng là những con thiên nga ao ước trở lại hình dạng con người. Tại sao em không quý trọng những gì em đang có. Chị chưa từng ghét các anh chị nhưng em biết không? Mất các anh, sống xa gia đình, cái cảm giác cô đơn thật là khó chịu. Chị đã rất cố gắng để tìm lại các anh. Tại sao em không cố tìm lại gia đình mình?
– Chị có bà tiên giúp đỡ. Chị ở trong thế giới cổ tích và chị biết mong muốn của mình sẽ trở thành hiện thực, đó là cổ tích.
– Không, chị đã rất cố gắng, chị cũng không biết chị có làm được không nhưng vì các anh, chị tin vào thành công. Chỉ cần niềm tin và cố gắng.
– Chị nói sao? Niềm tin ư?
Tôi chưa bao giờ tin? Tin tôi hay tin ai? Tôi từng cố làm một đứa bé ngoan một lần thôi, tôi rửa bát và đánh vỡ bát, bị mắng. Tôi đã bỏ cuộc vì tôi biết rằng cố gắng là vô ích.
Giờ đây, đứng bên chị tôi thấy mình nhỏ bé. Tôi có tư cách gì mà ghen với chị chứ? Tôi nhu nhược, nhút nhát. Tôi không thể kiên cường như chị, không dũng cảm và giàu lòng yêu thương như chị.
Chị yêu các anh chị. Còn tôi, tôi đã yêu gia đình của mình chưa? Tôi chỉ biết than khóc thôi. Tôi dựa hẳn vào chị. Chao ôi! Ai biết rằng con người nhỏ bé này lại dám một mình lang thang trong rừng, lại dám đêm đêm vào nghĩa địa hái cây tầm ma. Ai biết đôi bàn tay này đã bị sưng phồng vì gai đâm. Ai biết trái tim kia đã chịu đau khổ, vất vả và phải sống câm lặng trong những ngày dài. Sức mạnh gì vậy?
Tôi cảm thấy đang ở rất gần những bông hoa trong tim chị. Trái tim ấy đẹp và sáng như pha lê mà những con ếch xấu xí không thể lại gần.
– Em đã khóc hết chưa? Hết đau khổ, buồn bực chưa? Chứng ta vào lễ hội nào! Mọi người đang đợi đấy:
Tôi gật đầu. Dù chị không nói nhưng cả tôi và chị đều biết tôi sẽ làm được.
Đến lúc tôi phải về, chị đưa cho tôi những hạt giống.
– Em hãy gieo chúng xuống đất như gieo những ước mơ của mình. Ước mơ chỉ là ước mơ nhưng có ước mơ mới có dũng cảm thực hiện ước mơ.
Cảm ơn chị! Cảm ơn Li-dơ!
Chúc chị mọi người hạnh phúc!
Xa xa, đàn thiên nga và nàng Li-dơ như đang tạm biệt tôi…
Tôi bừng tỉnh. Đó là một giấc mơ. Tôi đang ngủ gật bên vỉa hè. Nhưng bạn có tin không? Trong tay tôi vẫn còn những hạt giống…
Tôi đã về nhà. Bố mẹ tôi rất mừng, thằng em tôi thì nhảy nhót như con chim non. Gia đình yêu quý của tôi đây!
Giấc mơ ấy đến với tôi hồi tôi tám tuổi. Và bạn ơi, nó đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi. Hàng đêm, tôi vẫn hay kể lại cho em tôi giấc mơ ấy và nó thiếp đi trong tay tôi, lim dim ngủ… Nó mơ những giấc mơ…
Bài làm
Đã mấy năm trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ như in những sự việc xảy ra đêm mùa đông năm ấy. Tôi nhớ, bởi chính cái thời gian đó, ước mơ của tôi đã trở thành sự thực, một ước mơ có lẽ nhỏ nhoi với nhiều người nhưng lại lớn lao đối với tôi.
Đó là năm tôi mười tuổi. Đêm ấy là một đêm thật đặc biệt. Khi mà trên toàn thế giới đang nô nức trong cờ hoa lộng lẫy, vui tươi để chào đón lễ Nô-en thì căn nhà tranh nhỏ bé của gia đình tôi vẫn vắng vẻ, lặng im không một bóng đèn. Lúc đó khoảng nửa đêm, khi bố mẹ tôi đã đi ngủ. Con Mi-lu chắc cũng vừa chợp mắt vì tôi không còn nghe tiếng gầm gừ của nó sủa mấy con chuột cống ban nãy nữa. Riêng tôi thì chưa ngủ được. Tôi định bụng đến bến bàn học, thắp ngọn đèn dầu lên để đọc nốt phần kết truyện Cô bé Lọ Lem mà tôi vừa tìm ra trong đống sách cũ rích của chị gái. Cuốn truyện đó rất hay: kể về một cô bé ngoan ngoãn, xinh đẹp nhưng lại phải chịu sự đày đọa của bà mẹ kế và hai cô em gái, khiến cô trở thành Lọ Lem. Nhưng tôi lại sợ bố mẹ tôi khó ngủ vì sớm mai, họ còn phải gánh hàng ra chợ. Tôi mờ nhẹ hai cánh cửa sổ, cố không để chúng kêu lên những tiếng răng rắc. Trăng hôm nay tròn thật, nhưng những áng mây mờ giăng qua làm ánh trăng chỉ còn lại hiu hắt. Gió đông thổi nhè nhẹ chỉ đủ làm vơi nốt mấy chiếc lá khô của cây dâu da đầu hè kêu bồm bộp, chứ không rin rít như mấy độ trước. Tôi chợt nghĩ đến cô bé Lọ Lem, tôi tưởng tượng ra gương mặt xinh đẹp của cô bé và giọng hát trong trẻo như sơn ca của Lọ Lem. Tôi ước sao mình có thể gặp được Lọ Lem dù chỉ một lần thôi.
Bỗng mây mù dần kéo sang hai bên, để lộ ra vầng trăng sáng chói treo lơ lửng trên không, làm tôi chăm chú. Kìa! Tôi nghe từ xa như có tiếng gì như một đoàn xe với những con ngựa kéo to khỏe đang tiến dần. Một đốm sáng, to dần và khổng lồ đổ xuống sân nhà tôi. Tôi kinh hoàng. Con Mi-lu không thấy sủa gì. Cái gì vậy nhỉ? Người ngoài hành tinh chăng? Tôi chưa kịp định thần thì đốm sáng đã nhạt dần, vụt tắt rồi lại là tiếng vó, tiếng kéo xe vội vã xa dần. Bỗng tôi giật mình khi nghe thấy tiếng nhạc và tiếng hát ở đâu đó. Hát rằng:
– Là la lá la, tôi là cô bé Lọ Lem, tôi ở trong cỗ xe bằng quả bí ngô, hỡi hoàng tử đáng mến, là la lá la.
Tôi sửng sốt, trên… trên bàn học của tôi là cô bé Lọ Lem tí hon kìa! Tôi đã bất giác hét lên nếu Lọ Lem không ra hiệu cho tôi im lặng bằng cách đưa ngón tay trỏ cảu mình lên môi và khẽ suỵt nhỏ. Ngọn đèn dầu không cẳn thắp lên, tôi cũng vẫn nhìn rõ cô bé với chiếc váy hồng lộng lẫy có đính kim cương rực sáng. Thật giống như trong cổ tích, cô bé Lọ Lem đẹp tuyệt trần. Vì tôi đã thấy đôi mắt cô xanh, trong, lông mi dài, cong vút. Mái tóc vàng, bồng bềnh, thoang thoảng mùi thơm hoa cỏ đồng nội. Trên đó có gài chiếc vương miện nhỏ, bóng loáng. Cô bé Lọ Lem cất tiếng chào tôi:
– Chào cô nhỏ!
Tôi lúng túng:
– Chào… Chào Lọ Lem!
Sau một lúc bình tĩnh lại, tôi mới biết đây là sự thực, tôi sung sướng biết chừng nào. Tôi muốn ôm Lọ Lem vào lòng mà hôn thật nhiều nhưng ngặt nỗi, Lọ Lem nhỏ quá, tôi chỉ đặt được Lọ Lem trên tay như vẫn thường làm với con búp bê len của mình.
Tôi hỏi:
– Công chúa Lọ Lem ơi, cô tới đây bằng gì?
Lọ Lem trả lời:
– Tôi đi bằng cỗ xe bí ngô được sáu chú ngựa hóa từ sáu con chuột.
Tôi hỏi tiếp:
– Thế tại sao Lọ Lem không đến chỗ ông già Nô-en để cùng vui hội với các nhân vật cổ tích khác?
Lọ Lem liền đáp:
– Một lát nữa mới đến giờ. Chẳng phải bạn cũng rất muốn gặp tôi đó sao? Bạn là một cô bé ngoan ngoãn, chăm chỉ, và… cũng rách rưới như Lọ Lem ngày trước vậy…
Tôi buồn bã đặt Lọ Lem xuống bàn, ngắm qua bộ quần áo cũ nát của mình.
– Nhưng tôi chẳng có bà tiên để cho quần áo mới, cho cỗ xe, cho hoàng tử như Lọ Lem… Nhà tôi nghèo lắm.
– Bạn đừng lo, rồi bạn cũng sẽ được sung sướng… Lọ Lem nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi và lấy tay lau nước mắt cho tôi. Rồi Lọ Lem mang một chiếc đũa thần ra, gõ nhẹ vào người tôi. Kìa, bộ đồ rách rưới của tôi biến đâu mất và thay vào đó là một bộ váy xanh lộng lẫy, tuyệt đẹp. Tóc của tôi cũng như được ai chải gọn và gài hoa vào. Tồi lấy mảnh gương nhỏ ra soi, đôi mắt tôi tròn xoe bất ngờ:
-Mình đây sao!
Từ bé đến giờ, chưa ai cho tôi món quả đẹp đến thế, có chăng chỉ là vài bộ đồ cũ, đồ rách mà thôi. Lọ Lem còn cho tôi bao nhiêu là truyện cổ tích, những cuốn truyện mà tôi ao ước bấy lâu nay khi thấy mấy đứa bạn tôi đọc.
Tôi và Lọ Lem ngồi nói chuyện hồi lâu về các thành viên trong gia đình của Lọ Lem. Nghe cô bé kể về họ thật thú vị. Từ sự tàn ác, đểu giả của bà mẹ kế, đến vị hoàng tử hào hoa, đáng mến của vương quổc nàng, cả về bà tiên nhân hậu đã cho Lọ Lem rất nhiều thứ… Tôi càng cảm thấy vui thay cho Lọ Lem vì cuối cùng cô bé cũng tìm được hạnh phúc của mình sau khi bị hắt hui bởi bà mẹ kế và hai cô em.
Sắp đến giờ Lọ Lem phải đi, tôi rất tiếc, Lọ Lem nói sẽ hát cho tôi nghe một khúc nhạc trước khi chia tay. Tôi đồng ý nhưng cũng không quên nhắc Lọ Lem hát nhỏ để không làm bố mẹ tôi thức giấc. Lọ Lem cười trìu mến và bắt đầu tiết mục. Lọ Lem hát rất hay, múa cũng dẻo nữa, đôi chân nhỏ của cô bé nhẹ lướt trên đế, trông cô bé như một diễn viên múa ba lê vậy.
– Là la lá la, tôi là cô bé Lọ Lem, tôi ở trong cỗ xe bằng bí ngô, là la lá la…
Cứ thế, cứ thế, tôi say sưa theo giai điệu nhịp nhàng của khúc nhạc cho đến khi.
– A! Tôi kêu lên khi có một giọt nước lạnh rơi vào má buốt lên, ánh sáng và bài hát vụt tắt. Chỉ còn tiếng chuông đồng hồ cúc cu điểm 12 giờ đêm. Tôi sững sờ, ngoài trời đang đổ mưa phùn, chính cơn mưa đã làm tôi tỉnh mộng. Hóa ra, cô bé Lọ Lem tôi gặp chỉ là giấc mơ thôi ư? Tôi vội nhìn lại mình, không còn váy nữa, tôi vẫn chỉ vận bộ đồ rách rưới. Chung quanh tôi tối om, tôi bỗng cảm thấy mình lạc lõng vô cùng. Tôi bất giác ôm mặt khóc nức nở. Cái ý nghĩ bị bỏ rơi, không được ông già Nô-en cho quà như những đứa trẻ khác làm tôi càng muốn khóc to hơn.
Chít chít, tiếng một chú chuột nhắt chạy vôi qua bàn tôi đã động phải vật gì kêu tách một cái. Tôi giật mình:
Là la lá la, tôi là cô bé Lọ Lem, tôi ở trong cỗ xe bằng quả bí ngô, hỡi hoàng tử đáng mến, là la lá la.
Cả khoảng không quanh tôi bừng sáng lên để hiện ra trước mắt tôi một búp bê Lọ Lem xinh xắn bằng nhựa đang quay múa. Tôi chưa khỏi ngạc nhiên thì cô bé đã ở ngay bên cạnh tôi với một cây bút cầm trên tay: Dòng chữ nắn nót trẻ con: Tặng bạn quà Nô-en nè! không khỏi làm tôi nghi ngờ. Cho đến tận sáng hôm sau, nỗi ngờ vực của tôi được giải thoát khi tôi bắt gặp nụ cười bất ngờ, thân thương cúa cậu bạn nhỏ bàn trên cho mình. Hóa ra, đêm Nô-en hôm qua, bạn ấy đã lén đến nhà tôi và đặt vào bàn học của tôi công chúa Lọ Lem qua song cửa sổ.
Tôi đã hiểu, khi gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống thì quanh ta vẫn còn nhiều điều kì diệu như thế giới cổ tích.
Từ khóa tìm kiếm
- kể lại giấc mơ gặp cô tấm