Đề bài: Bình luận xã hội về “Bệnh vô cảm hiện nay”
Bài làm
Xã hội con người của chúng ta ngày càng phát triển. Chúng ta đang tăng tốc vô cùng chóng mặt trên tất cả các lĩnh vực kinh tế, chính trị văn hóa…Chính sự phát triển như vũ bão ấy làm cho con người ta bị quay cuồng với cuộc sống mưu sinh trong cuộc sống.
Bởi trong cuộc sống mưu sinh con người luôn bận rộn với công việc của mình, chính vì vậy họ thường có thái độ sống thờ ơ, vô cảm hình thành nên thái độ sống. Con người ngày càng sống ích kỷ, thiếu quan tâm tới người khác trong cuộc sống. Họ chỉ quan tâm tới lợi ích, sự thăng quan tiến chức, tiền tài địa vị của chính mình mà thôi. Còn sự sống chết đau khổ của những người khác trong cộng đồng họ không có thời gian mà quan tâm tới.
Ai cũng chỉ biết lo toan cho cuộc sống của chính mình. Ngày ngày họ vật lộn với công việc mưu sinh, cơm áo gạo tiền, những bon chen trong cuộc sống, khiến cho trái tim họ mất dần cảm xúc chai sạn dần đi những rung cảm, thổn thức rất con người. Những sự đồng cảm, thương yêu với những đồng loại của mình.
Bệnh vô cảm là như thế nào? Bệnh vô cảm chính là bệnh của toàn xã hội, là căn bệnh vô cùng nguy hiểm của xã hội hiện đại. Tuy nó không phải là bệnh cần dùng thuốc ảnh hưởng tới sức khỏe con người nhưng nó lại loại bệnh ăn mòn tâm hồn của con người trong cuộc sống.
Bệnh vô cảm là sự thờ ơ với những nỗi buồn, sự đau khổ của những người xung quanh mình, chỉ quan tâm tới cảm xúc của bản thân mà không quan tâm tới nỗi đau của người khác. Khi đi đường chúng ta nhìn thấy rất nhiều vụ tai nạn giao thông người bị nạn nằm trên đường người đầy máu, nhưng rất ít người dừng lại, nếu có ai đó dừng lại cũng vì tò mò, còn số người thật sự quan tâm và gọi xe cấp cứu giúp người bị nạn rất ít. Thậm chí có người dừng lại để quay videoclip tung lên trên mạng xã hội để câu lượng truy cập, lượng like và bình luận.
Khi đất nước ta ngày càng trở nên giàu có, phát triển thì căn bệnh vô cảm này lại càng trở thành một vấn nạn trong xã hội hiện đại. Đặc biệt là những người dân ở thành phố, khi họ sống gần nhau nhưng nhà nào biết nhà đó, không quan tâm tới hàng xóm xung quanh mình, sống hoàn toàn theo kiểu “đèn nhà ai nấy rạng”
Bệnh vô cảm đã và đang tồn tại ăn sâu bán rẽ ăn sâu trong nhận thức của con người trong cuộc sống hiện đại và không chịu buông tha, làm cho con người ngày càng bị tha hóa về bản chất mất tinh thần tương thân tương ái, lá lành đùm lá rách trong cộng đồng.
Nếu như căn bệnh này còn tiếp tục phát triển lâu dần con người sẽ bị lãnh cảm, không còn trái tim, sống như một người máy chỉ biết làm việc và hoạt động theo một lập trình cho trước mà thôi.
Những con người sống trong xã hội bị xa cách nhau nhiều hơn, cuốn vào guồng quay của công việc mà quên mất đi người thân, bạn bè của mình, ít tới thăm nhau, ít trò chuyện dần dần các mối quan hệ càng trở nên mờ nhạt hơn.
Khi họ sống vô cảm là vô trách nhiệm với tất cả mọi thứ xung quanh mình, trách nhiệm với gia đình người thân, cộng đồng. Khi con người vô cảm người ta chỉ quan tâm tới lợi ích của bản thân mình muốn bảo vệ lợi ích của mình mà bỏ qua lợi ích của người khác của cộng đồng.
Khi người ta vô cảm nhìn thấy những người gặp khó khăn hơn mình trái tim họ không còn rung động, đi xe buýt gặp tên móc túi của người khác nhưng họ không lên tiếng vì nó chẳng lấy của mình lên tiếng làm gì.
Như vậy việc vô cảm này đã tiếp tay cho hành vi phạm tội của tên móc túi kia, thờ ơ với nỗi đau của nạn nhân mất đồ. Nó thật sự là một hành động im lặng đáng lên án. Sự im lặng vô cảm này làm cho xã hội của chúng ta mất an toàn, mất trật tự trị an, làm gia tăng tội phạm trong xã hội mà hậu quả chính là những người dân vô tội như chúng ta phải gánh chịu. Một ngày nào đó, khi chính ta bị tội phạm móc túi mất hết tài sản lúc đó ta sẽ cảm nhận được nỗi đau của người bị mất đồ hôm nay.
Con người sống trong xã hội, sống trên đời cần phải có tình yêu thương con người dành cho nhau, nên giúp đỡ những hoàn cảnh gặp khó khăn hơn mình, nhìn thấy nỗi đau khổ của người khác mà mình không mảy may suy nghĩ thì thật là vô cảm.
Chính khi con người có thái độ sống thờ ơ nên cuộc sống của họ bị thiếu đi tình cảm chân thành đích thực của một con người. Họ cũng không có những người bạn tri kỷ thật sự.
Bệnh vô cảm xuất phát từ nhiều nguyên nhân do cuộc sống của con người ngày càng bận rộn, con người phải chạy theo cuộc sống nên không thấy nỗi đau của người khác xung quanh mình.
Bệnh vô cảm có thể từ bỏ nếu chúng ta ngăn chặn nó, biết quan tâm thương yêu người khác, khi chúng ta yêu thương sẻ chia nỗi niềm của mình với những người xung quanh thì chúng ta sẽ cảm thấy cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn, có ích hơn.
Thảo Nguyên