Tả cảnh hoàng hôn bên sông
Gợi ý
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Quê hương ai cũng có một dòng sông, trong ai cũng có một con sông tắm mát tuổi thơ bé. Với Tế Hanh, con sông quê hương sao mà gần gũi và thân thương đến thế. Còn với tôi, dòng sông quê thật giản dị, thanh bình mà đẹp đến lạ lùng.
Từ xa trông lại, từ cao nhìn xuống con sông quê như một chiếc khăn lụa trắng mềm mại được tạo hoá đặt ở giữa làng xóm với cánh đồng lúa xanh thẳng cánh cò bay. Trong mắt tôi, con sông lớn như không thể đo đếm được. Mình nó dài, uốn lượn quanh thôn xóm tựa cánh tay người mẹ sải dài ôm lấy đứa con. Con sông quê khá rộng. Nếu đứng bên này bờ phải bắc tay lên miệng giả làm loa và nói thật to thì bên kia mới nghe thấy. Vì vậy mà bọn trẻ con xóm tôi đã làm một cái thuyền tự chế, thỉnh thoảng “du ngoạn” sang bờ bên kia. Nhìn ở mọi thời điểm, dòng sông quê tôi lúc nào cũng đẹp và quyến rũ. Nhưng chiều về là khoảnh khắc đẹp nhất của dòng sông.
Chiều tà. Mặt trời sáng rực lên lần cuối như để chia tay một ngày đã qua. Ánh nắng duyên dáng thả mình khiến mặt nước long lanh như dát vàng. Chị gió vô tư vui đùa làm cho nước gợn những con sóng lăn tăn càng làm tôn thêm vẻ đẹp của tấm thảm vàng kiều diễm. Lúc này con sông như trải dài vô tận, được trang hoàng lộng lẫy sắc màu. Nước sông trong vắt dường như có thể nhìn xuyên thấu. Mặt nước là tấm gương soi khổng lồ. Nước ngẩng mặt nhìn những đám mây buổi chiều rong chơi, nước soi bóng những rặng cây bên bờ đang nghiêng mình chải tóc, nước soi bóng những chú chim về đây trang điểm trước giờ biểu diễn buổi chiều… Là là bay trên mặt nước, có chú chuồn chuồn thỉnh thoảng đậu trên lá bèo như muốn xuống tắm trên dòng sông tươi mát. Dưới lòng sông trong vắt, những chú cá tung tăng bơi lội, vui đùa cùng gió. Họ hàng nhà tôm bắt dầu đi kiếm ăn rất nhộn nhịp. Có mấy anh cua tinh nghịch chơi trốn tìm dưới những đám bèo dâu. Buổi chiều, con sông dường như cũng bình tĩnh và thảnh thơi hơn nên dòng nước trôi rất êm đềm. Nhìn dòng sông, con người cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm và thoải mái…
Buổi chiều cũng là lúc hoạt động hai bên bờ diễn ra sôi động nhất. Phía bên kia bờ là cánh đồng rộng mênh mông. Những chú trâu, bò nhởn nhơ gặm cỏ. Khi đã no bụng, chúng rủ nhau xuống bến uống nước. Còn bên này sông, đám trẻ con mải mê bơi lội. Nhìn chúng như những vận động viên tí hon. Kề bên,, những người phụ nữ đang giặt giũ… Cảnh tượng mới thanh bình làm sao. Chỉ cần đứng trên bờ đê, nhắm mắt lại và giang rộng cánh tay, ta cũng cảm nhận và hình dung được niềm hạnh phúc ấy.
Dòng sông quê hương, dòng sông gắn với bao kỉ niệm tuổi thơ ấu. Nhớ những lần bị mẹ mắng chạy ra bờ sông ngồi khóc. Bỗng một chú cá quẫy đuôi nhạy vọt lên cao làm tôi giật mình mà nín. Những lúc vui buồn, thỉnh thoảng tôi lại ra bờ sông chia sẻ, thấy niềm vui như được nhân lên và nỗi buồn được vơi đi. Cứ như thế tôi lớn lên cùng dòng sông quê.
Biết bao ngày tháng đã qua đi. Tôi cũng không biết dòng sông có từ bao giờ và nó đã bao nhiêu tuổi. Tôi chỉ biết rằng dòng sông quê đẹp đẽ, giản dị và thanh bình này là quê tôi, là tuổi thơ tôi mà thôi.
Theo Dethihay.com