Đất trời đang chuyển mình sang thu, những con đường đầy lá vàng, mùi hương thơm của hoa sữa chính là nguồn cảm hứng sáng tác những vần thơ tình lãng mạn mùa thu hay, đặc sắc nhất. Những vần thơ ngọt ngào, lãng mạn đưa mỗi người vào khung trời bình yên, hạnh phúc đong đầy trong những chiếc nắm tay siết chặt hay những hôn nồng cháy của các cặp đôi. Ngay dưới đây, chúng ta cùng nhau đọc và hòa mình vào bầu không khí đó với những bài thơ tình hay nhất nhé.
Chùm thơ tình lãng mạn mùa thu
Chùm bài thơ tình lãng mạn mùa thu hay, ngọt ngào, lãng mạn được nhiều bạn trẻ yêu thích và sưu tầm. Những bài thơ hay chính là bản ca ngọt ngào, giúp tình cảm lứa đôi thêm thăng hoa, hạnh phúc hơn.
Chờ Cánh Thiên Di
Khi chiều về thăm thẳm cuối trời xanh
Mây tim tím giăng giăng đầy hối hả
Lồng ngực đập phập phồng nghe rất lạ
Hồn chông chênh rơi rớt nỗi mặn mà
Ngày hôm ấy phố thẫn thờ trông ngóng
Hạ lạnh lùng mưa tiễn bước em đi
Thu dằng dặc một trời vàng võ khóc
Gió nặng nề xao xuyến cánh thiên di
Từ ngày ấy sầu đằng đẵng nghìn thu
Bóng chiều loang in sương khói mịt mù
Ta ngơ ngác một hồn thu xơ xác
Tình liêu xiêu mỏi rũ sợi yêu rung
Để chiều nay tơ nắng rớt rơi đây
Giữa mênh mông thương nhớ rụng vơi đầy
Bóng hoàng hôn ngại ngần thôi ráng đỏ
Đã muộn màng… giữ lấy… cánh chim bay…
(Huỳnh Minh Nhật)
Phố Thu
Phố đứng rầu rầu khóc chiều sang
Hoàng hôn lớp lớp phủ lá vàng
Tôi về phố cũ thưa thưa vắng
Xơ xác bên lề vạt nắng hoang
Tôi vẫn về đây mỗi ngày ngày
Tháng tháng trả về những hôm nay
Thời gian xuôi ngược mênh mông quá
Năm tháng ưu tư nỗi một ngày
Tôi về, thu đến, phố đơn côi
Nỗi niềm đơn chiếc: xác lá rơi
Thăm thẳm chân mây sầu lặng lẽ
Hoàng hôn nắng đổ rợp rợp trời
Tôi đứng đợi gì? Nhớ nhớ ai?
Chiều nghiêng nghiêng bước bóng chạy dài
Ửng vầng mây tím: buồn vô cớ!
Nghe mùa thu về rơi trên vai…
Khói thuốc rơi đầy: dáng chiều mơ!
Nửa nhớ nửa quên, gót hững hờ
Góc phố tôi qua chầm chậm lại
Như ngắm anh chàng đứng làm thơ.
Ôi thu đợi chờ, thu ước ao:
“Người ấy về đây khép áo chào”
Duyên dáng làm sao, mùa thu nhỉ?
Mới nghĩ thôi mà tim xôn xao!
(Huỳnh Minh Nhật)
Tôi Về Phố Cũ Cùng Thu
Tôi trở về con phố cũ hoàng hôn
Qua góc quán liêu xiêu gầy xác lá
Phố thân quen bỗng bây chừ xa lạ
Có lạc không? Hay thiếu một điều gì…
Tôi về đây nghe phố hát thầm thì
Mồi điếu thuốc chân tìm trong hoang hoải
Chiều hò hẹn mơ dấu thời vụng dại
Kỷ niệm nào xa ngái những mùa qua
Gió dạt dào gọi mãi bóng hình xa
Trời trở lạnh mưa rạt rào khắp lối
Giọt lệ đầy thấm mòn trên mái ngói
Hóa rêu xanh phong kín gót chân sầu
Tôi trở về mà chẳng thấy người đâu
Hay đã lỡ mối tình duyên một thuở
Mắt ai rưng màu hoa tim tím nhớ
Có thương người mòn mỏi đứng chờ mong?
Tôi về đây dư hương giấu trong lòng
Thu kín lối, phố chuyển mình như thể
Độ tan tầm người ta đông như thế
Ấy vậy mà… vẫn thiếu một bàn chân…
(Huỳnh Minh Nhật)
Và Em Là Thu!
Em là thu đó, em biết chăng?
Hoàng hôn nắng đổ bóng chiều giăng
Thu chết ngả nghiêng trên làn tóc
Em đứng trông theo lá úa vàng
Em là thu đó, em biết không?
Là nỗi tình thu của nhớ mong
Đứng lên em hỡi gom thu lại
Đừng để mùa đông nhỏ lệ hồng
Tôi thấy gió sầu của chia ly
Em có đưa tay cố ôm ghì?
Gió đông đến rồi! Đừng bỡ ngỡ
Xin giữ trong lòng trái tim si
Em là mùa thu, em là thu
Em là mong nhớ của tình ai
Đừng sang đông nhé! Em – thu hỡi!
Để vương chút nắng ngõ hồn dài..
Và em là thu, em là thu!
(Huỳnh Minh Nhật)
Nắng Chiều
Có phải mắt em trong chiều biếc
Cho anh thương nhớ ngẩn ngơ lòng
Sợi nắng hoàng hôn vương mái tóc
Buông chùng tơ liễu giữa thu không
Thuở ấy giấu lòng một tiếng thương
Ôm ấp mộng mơ cõi miên trường
Ngoài hiên lá đổ chờ trăng sáng
Khe phòng trăn trở một niềm vương
Mùa đến mùa đi mùa lại qua
Thu qua thu lại thu đi xa
Xác xơ cành lá, xơ xác phố
Niềm nỗi riêng mang vẫn mặn mà
Bên ấy chiều nay có vui không?
Chắc vẫn mây xanh, vẫn nắng hồng
Nhớ chăng một người thời xa đó?
Buồn nắng buồn mưa mãi chờ trông
(Huỳnh Minh Nhật)
Ghé Về Phố Cũ
Ta ghé ngang một chiều phố cũ
Hoàng hôn buồn vàng võ chân rêu
Tiếng gió gọi mơ hồ xào xạc
Dư hương xưa chợt vướng ngang chiều
Phố thân quen bây chừ xa lạ
Ta loay hoay đợi phố lên đèn
Rằng hôm nay mưa không tầm tã
Hay bên đời thiếu dấu chân quen?
Này yêu dấu buổi đầu tím nhớ
Thành phố sầu lạc lõng sương thu
Và tâm hồn ướt mềm sỏi đá
Đã tan tành khúc nhạc tình ru
Phố buồn lắm buồn không kể xiết
Bóng dòng người giết bóng đời ta
Ta thương nhớ ai về ai biết
Phố ồn ào cùng gió phôi pha
Tìm đâu đây một thời yêu dấu
Trót chia lìa tan cõi hư không
Tìm đâu đây một thời để nhớ
Đã bao ngày mỏi mắt chờ trông
Mỗi lần về ghé ngang phố cũ
Lối em về phong kín mưa giăng?
Hay cuối đường có ai đứng đợi
Em đi về quên một mùa trăng!
(Huỳnh Minh Nhật)
Tôi Có Một Mùa Thu
Tự bao giờ ta có một mùa thu
Mãi cháy nồng màu u sầu vàng võ
Lá hoài rơi trong mấy chiều trở gió
Nắng thu tàn xào xạc dưới hiên xa
Thu vội vàng in dấu bước em sang
Ngày em đi lối hoang tàn lá đổ
Mấy năm trôi thu rơi hoài trên phố
Em trong thu nên thu hóa mặn mà
Duyên yêu chết, người đi, tim băng giá
Tình quên ta nhưng thu lại bên ta
Người đời bảo xuân rũ cánh chiều qua
Hạ ngơ ngác buông cơn mưa rào rạc
Mà trong ta tiếng lòng thu xơ xác
Vẫn vọng vang lịm tím cả trời chiều
Ở nơi này mùa gợi nhớ em ơi
Khói thuốc buông đưa hoàng hôn vào tối
Mùa còn xanh nhưng thu ta rơi vội
Đưa hồn thơ vào cõi lặng nhạt nhòa…
(Huỳnh Minh Nhật)
Xôn Xao Mùa Thu
Chiều buồn loang tím cuối đường mây
Lác đác yêu thương rụng vơi đầy
Ve tấu khúc sầu nghe não ruột
Sương hòa khói thuốc lạnh lùng bay
Ai về đường ai thời gian trôi
Dư hương phảng phất mặn bờ môi
Người ơi lối cũ buồn hiu hắt
Bạc trắng tình duyên thuở xa rồi
Ta trốn vào nhau trái tim đau
Để một mùa thu phải nát nhàu
Nhẹ nhàng em giết mùa thu chết
Nắng đẹp chiều xưa đã phai màu
Chiều nay làn tóc phủ trời mây
Và em biền biệt chẳng còn đây
Dõi mắt xa xăm chờ mưa xuống
Nắng buồn vẫn khóc cuối trời tây
Từ ấy em về phương trời nao?
Chẳng có cho nhau cái vẫy chào
Mỗi lúc tiếng lòng vương chân bước
Có nghe mùa thu đang xôn xao?
(Huỳnh Minh Nhật)
Khói Trăng
Khói thuốc rơi sầu in bóng mây
Lạc lõng hồn yêu khóc trăng gầy
Phòng vắng ngậm ngùi ta vui gió
Chuốc những giọt buồn uống chén say
Khói thuốc lạnh lùng đợi hồn trăng
Bút thả, buồn rơi, khói sương giăng
Vần thơ dấu ái ngày xưa cũ
Còn mãi tên người biết hay chăng?
Đã mấy mùa trăng người nhớ người
Bao đợt thu rồi lá vàng hong
Ngày mai nắng đến là thu nữa
Mà cõi lòng hoài mong nhớ mong
Khuya rồi, trăng trốn ở nơi đâu?
Ta chờ ta đợi suốt canh thâu
Ta xé gió trời, mây nghiêng rẽ
Trăng tàn đẫm ướt một dòng châu
Trăng ơi nghe ta kể tội tình
Dẫu là gầy guộc, dẫu lặng thinh
Trăng hãy một lần nghe ta khóc
Rồi giết dư tình thuở bình minh…
(Huỳnh Minh Nhật)
Vàng Thu
Vàng xơ xác giữa hồn xuân xanh lá
Vàng tả tơi cơn mưa hạ đầu mùa
Vàng ưu sầu ru cành lá đong đưa
Vàng nức nở nhớ người xưa hờ hững
Tôi tìm về độ thu chiều tháng bảy
Sao tim em cất bước chẳng đợi chờ
Và thu hỡi, liệu rằng thu có tuổi?
Lớn dần theo đau đớn với mộng mơ
Mùi khói thuốc quyện vào hương làn tóc
Con phố quen nhớ phố lạ đau lòng
Em quên rồi hay em đang bận khóc
Mà hồi âm chẳng có, kẻ chờ trông!
Vàng thu rồi, bởi lá xào xạc đấy
Ta xốn xang một mùa lá bay ngang
Vàng thu rồi, mùa chia ly trần thế
Em đi rồi, màu lá úa thở than…
(Huỳnh Minh Nhật)
Bâng Khuâng Tháng 7
Tôi lau chưa hết dòng lệ cũ
Đã thấy bâng khuâng, tháng bảy về…
Lá úa võ vàng chân phố thị
Nghe lòng trầm uất giữa u mê
Hoa cúc nở chiều, mây trắng xóa
Thu về hoang hoải gió heo may
Mà người con gái đôi mắt ướt,
Vẫn còn nhớ trộm một bàn tay?
Tháng bảy lạnh lùng tháng bảy thu
Sương rơi lấm áo, trời mịt mù
Thì có bao giờ em hiểu được,
Lối mòn đương cất một lời ru
Tình yêu nông nổi vào mê đắm
Rồi cũng theo người cuốn gót hoang
Để nay tháng bảy đầy lạ lẫm
Hồn nhiên, in dấu những phai tàn
Tháng bảy chiều nay chợt lững lờ
Những tình dìu dịu, ý ngàn thơ
Sao người lữ khách phương xa đó,
Chỉ ngước nhìn theo với hững hờ
Có phải thu ơi? Đã phải lòng…
Hay rằng mắc tội với non sông
Cớ sao tháng bảy, mùa thu tới
Thiếu nữ cười duyên nhạt má hồng?
(Huỳnh Minh Nhật)
Tàn Tro
Khẽ ngoảnh lại cuộc tình xa ngái ấy
Còn lại gì sau năm tháng chơi vơi?
Chỉ đêm tối lạnh lùng và lặng lẽ,
Ta ra đi từ thuở chớm yêu người
Tôi trở lại tìm em trong quá khứ
Những ngày xưa cỏ đá đã xanh mồ
Tình vụng dại một thời nay nhắc lại
Chắc phải tìm trong ngăn khóa hư vô…
Thôi xin đừng nhìn tôi như khách lạ
Đừng giả vờ như chiếc lá thơ ngây
Em cứ hãy là mùa thu băng giá
Giết hồn tôi êm ái đến vạn ngày!
Tôi không muốn nghìn lần đau đớn nữa
Dấu yêu ư? Thưa một nắm tro tàn
Thu hãy tới hóa tim thành cát bụi,
Chuông đồng hồ chờ đổ nhịp thời gian…
(Huỳnh Minh Nhật)
Mưa Khóc Tình Xưa
Ngày ấy hạ buồn tiễn em đi
Ta đứng nhìn theo ngóng đợi gì?
Heo hút lưng trời mây lặng lẽ
Chiều buồn mưa đổ khóc biệt ly
Biết nói gì đây phút chia tay?
Nửa tình tha thiết nửa đổi thay
Một nửa hạ tàn trên hè phố
Vàng thu một nửa nỗi niềm này
Lá mãi xôn xao lời của lá
Sầu vẫn gợi sầu ta với ta
Khói thuốc giăng mờ đêm khuya lạnh
Lững thững trôi về nơi xứ xa
Đêm nay mưa rớt bạc trăng phai
Lòng sâu thăm thẳm phố chợt dài
Miên man đợt gió lùa vai áo
Có phải mưa buồn mưa nhớ ai?
(Huỳnh Minh Nhật)
Một Chút Tháng 8
Tháng tám mây trời xanh quá!
Mùa thu vất vưởng bên đời
Nơi ấy có sầu kỷ niệm?
Ta về thơ thẩn chiều rơi…
Tháng tám ngày không vội vã
Mắt em hoa cúc nồng nàn
Bao nhiêu ân tình mùa hạ
Thôi đành trả lại thời gian
Tháng tám ngoài ô cửa sổ
Khói chiều thoảng tiếng chuông vương?
Ta hóa tim thành cỏ dại,
Hư vô nỗi nhớ ven đường
Tháng tám về hong tóc rối
Điêu linh chiếc lá khô gầy
Ta say chút tình khờ khạo
Bẽ bàng một thoáng heo may
Tháng tám nghe lòng chới với
Thu về trong giấc mơ trưa
Bằng lăng bao chiều ngóng đợi
Tàn phai một phút giao mùa
Tháng tám sầu hoen mắt biếc
Đêm thu ánh sáng chập chờn
Ta buông đôi lời giã biệt
Nợ người một chút cô đơn.
(Huỳnh Minh Nhật)
Có Một Ngày Kia…
Rồi một ngày mưa sẽ chẳng còn rơi
Tôi trả em bầu trời xanh ngày cũ
Trả lại con đường đôi bờ bằng lăng tím lưng chiều phủ dụ
Và trả cả nụ cười ngày tuổi mới đôi mươi
Khi đất Tây Nguyên nhuốm đỏ một tim người
Em quên tôi…
Quên mùa phượng xưa
Quên áng thơ tình cháy lửa
Quên góc phố giao mùa vẫn nồng nàn mùi hương hoa sữa
Quên cửa sổ nhà ai khép hờ đợi chờ lời hứa phôi pha
Quên bờ cát nào bỏ lại những vết chân ta
Có thể một ngày em sẽ quên hết những nơi mình qua
Quên con đường mình đi rộng dài hun hút gió
Hoài niệm xưa có những điều em không nhớ rõ
Tất cả đã nhạt nhòa dần theo những ân cần của một người nao
Rồi một ngày kia chúng ta gặp nhau chẳng chút nghẹn ngào
Vẫn sẽ mỉm cười…
Ánh mắt trao nhau lạnh lùng đến thế
Liệu có ai nhớ về một thời tim ngân ngấn lệ
Quá khứ có phải lúc nào cũng là để quên đâu?
Khi tim chúng mình đã từng rực nóng vì nhau…
Những vết thương mang tên ký ức tình đầu
Sẽ thôi bâng khuâng mỗi khi dã quỳ rợp vàng lối phố
Sẽ thôi chạnh lòng về những tháng ba hững hờ mùa hoa gạo đổ
Sẽ thôi bồi hồi day dứt trong tim
Khi tuổi đôi mươi bỏ ngỏ lặng chìm
Ta giấu trong ta một nửa cuộc đời chừng đã ngủ yên
Không còn không bằng phẳng
Sống với nửa kia bên những tháng ngày bình lặng
Mặc cho bóng hình xa vắng cứ trôi đi…
Tuổi hạc chất chồng!
Có một ngày rồi ta chẳng nhớ được điều chi
Quên cả cái tên
Quên một hình dung đã bao đêm dài thương thương nhớ nhớ
Quên một cuộc tình cho ai ngẩn ngơ chờ chờ đợi đợi
Quên thuở đầu đời… vời vợi mênh mông
Và rồi sẽ có một ngày ta trôi hoang đàng trên những giấc mộng hư không
Chợt tỉnh thức chơ vơ giữa nỗi sầu phong kín
Em có về… khi mùa thu cuối chín?
Cho tôi hóa những lá vàng,
Bịn rịn phút chia xa…
(Huỳnh Minh Nhật)
Chùm thơ mùa thu của em hay nhất
Những bài thơ mùa thu của em hay nhất được nhiều bạn trẻ tìm đến và giành món quà yêu thương giành cho người ấy. Những vần thơ hay, ý nghĩa như thay lời muốn nói bày tỏ tình cảm chân thành, khao khát một mái ấm hạnh phúc cùng em. Mời các bạn cùng đọc và cảm nhận những bài thơ hay dưới đây nhé.
Hương đời
Màn sương thu buông nhẹ khắp trời đêm
Cơn gió lạnh kéo em ngồi sát lại
Hơi thở ấm, làn tóc thơm mềm mại
Chút hương đời ngây ngất mãi thu ơi!
Mùa yêu
Thu về! gọi … gió heo may trở lại
Trời lạnh se,trai gái đón mùa yêu
Mùa trái tim thổn thức, nhịp rung nhiều
Mùa hơi ấm ủ mầm, gieo … sự sống!
Tình em
Anh muốn em là riêng của anh
Mong đừng ai đến … mắt long lanh
Tình em chỉ có anh trao nhận
Những lúc vắng, xa hãy để dành!
Tặng hoa
Niềm mơ ước như màu xanh của lá
Bông hoa vàng mang nặng nhớ thương yêu
Tình thủy chung giữ trọn sớm – trưa – chiều
Anh gửi cả trong màu hoa tim tím
Mùa thu ấy
Tôi giấu trong tim tự bấy lâu
Hãy quên hình ảnh buổi ban đầu
Quên người hơn 1 lần say đắm
Quên 1 lần yêu để diệt sầu
Hình bóng anh trên cuối nẻo đường
Dánh người phong nhã, bước trong sương
Theo Anh lặng lẽ tôi nhẹ bước
Anh có hay rằng tôi vấn vương
…
Mây vẫn tím từ mùa thu ấy
Tôi biết buồn từ lúc yêu Anh
Hôm qua trên phố gặp anh
Với người con gái xinh xinh ngọt ngào
Giật mình chợt thấy xót xa
Bây giờ anh của người ta mất rồi
Thu Hà Nội
Mây chiều lãng đãng rong chơi
Gió đưa chiếc lá vàng rơi ven hồ
Hồ tây gió lộng đôi bờ
Trời xanh in bóng mặt hồ gương soi
Chuông chùa trấn vũ chơi vơi
Hoàng hôn chiều xuống bóng người ngẩn ngơ
Thu về chiếc lá bơ vơ
Vang lên khúc nhạc vần thơ cho đời
Phố xưa nhà cổ bùi ngùi
Nhớ khi Hà nội đất trời vào thu
Bao nhiêu kỷ niệm mùa thu
Theo người đi mãi nhuốm mầu thời gian
Ai đi muôn nẻo xa gần
Nhớ về Hà nội Vẫn còn mùa thu
Mùa thu nơi ấy tâm tư
Rêu phong hoài cổ bao nhiêu ân tình
Mùa thu không của riêng anh
Thu nào đâu phải của riêng anh
Trăng rụng hồ tây sóng gợn xanh
Buổi ấy em về thăm phố nội
Bóng tà vừa đỗ nắng qua nhanh
Lá vàng buông nhẹ hôn mặt cỏ
Trai gái nhìn nhau ghép mộng lành
Anh ở nơi nào trong tiếng gió
Lời thơ văng vẳng suốt năm canh.
Khúc tự tình mùa thu
Thu đắm say cho anh mãi yêu em
Thu mơ màng để màn sương giăng lối
Thu êm đềm ngạt ngào hương hoa sữa
Thu giăng mờ, mảnh trăng khuyết cô đơn
Thu ơi thu, vẫn còn mãi trong anh
Thu của tình yêu, thu của niềm hy vọng
Thu của nụ hôn, chút men tình đắm đuối
Thu đẹp ngỡ ngàng, làm xáo đéng tim anh!
Thu lại về rồi, náo nức thu sang
Thu lan man, chiều ven hồ se lạnh
Thu nhẹ nhàng, bầy Sâm Cầm chao liệng
Thu chợt buồn, vầng mây tím trôi đi..
Thu đẹp diệu kỳ, e thẹn làm duyên
Thu của tình em, thu vàng trong nắng
Thu của hồn anh, đắm say trong mộng
Thu dạt dào, mùa thu nắng xôn xao..
Thu dịu dàng, tiếng gió gọi mùa trăng
Thu vấn vương, gió vờn bay mái tóc
Thu nồng nàn, tiếng yêu đầy quyến dũ
Thu bên em, khát vọng cháy trong anh
Hà Nội mùa này đẹp lắm em ơi
Đất trời vào thu mênh mang nỗi nhớ
Anh tặng em một câu thơ hoài niệm
Xa xa tiếng Dương cầm, xao xuyến mùa thu.
Mùi hương ấy
Chẳng khi nào để hương ấy cạn vơi
Vòng tay ấm trái tim hồng nóng hổi
Ngồi sát nhau nụ tình yêu chớm nở
Cho hương đời còn mãi đó anh ơi!
Mùa của anh và em về chung bóng
Đón mùa yêu ta dệt mộng sum vầy
Gởi chút tình vào ngọn gió cỏ cây
Gieo mầm sống cho đời này anh nhé!
Em muốn tình anh hãy chân thành…
Đừng gieo nhung nhớ lại tan nhanh
Em đã có anh là tất cả…
Giữ trọn ân tình lúc xa anh
Em đón nhận xem đây là kỉ niệm
Bông hoa tình anh tặng cứ thêm yêu
Mỗi cánh hoa nhung nhớ lại càng nhiều
Em ấp ủ những điều em chưa nói…
Thu, thơ, và nỗi nhớ
Hình như … có phải mỗi Thu sang
khi chiều bàng bạc … lá thu vàng
lúc ngọn Thu phong về man mác
lòng kẻ thi nhân lại bàng hoàng
Khi lá trên cây chớm úa vàng
dòng thơ viết vội đón Thu sang
cùng bao nhung nhớ trên trang giấy
có phải tình thơ vừa chợt loang
Rồi mỗi mùa Thu, nỗi nhớ thương
úa vàng như lá chết ven đường
tìm trong xác lá lời thơ cũ
để chợt bẽ bàng, chợt vấn vương!
Người hỡi mùa Thu rồi sẽ qua
như người rồi dần cũng cách xa!
mai kia mỗi độ mùa Thu đến
nhặt lá bên đường nhớ tình xa!
Em Và Ngày Chớm Thu
Từng lá vàng rơi trải khắp dương`
mỗi ngày di học thấy thương thương
em sợ chân em vô tình dẫm
những lá vàng raỉ rác cổng trương`
Dường như gió dang chuyển sang muà
sáng nghe lành lạnh và mơ mơ
em thấy trong em sao là lạ
nhớ buồn, buồn nhớ…da. ngẩn ngơ
Từng cum. mây lang thang trời cao
từng làn gió mơn man lá vàng
từng bước ngập ngừng bên xác lá
em thấy trong em sao mang mang
Hy vọng những bài thơ tình lãng mạn mùa thu dưới đây sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc thú vị nhất, hòa mình vào tình yêu thương đong đầy. Tình yêu chính là khúc ca ngọt ngào, lãng mạn nhất, bạn hãy thả hồn mình bay bổng vào tình cảm chân thành này nhé. Thân ái!