Home / Văn mẫu THPT / Văn mẫu lớp 10 / Cảm nghĩ của em về người anh hùng Nguyễn Huệ trong Hồi thứ mười bốn của tác phẩm Hoàng Lê nhất thống chí

Cảm nghĩ của em về người anh hùng Nguyễn Huệ trong Hồi thứ mười bốn của tác phẩm Hoàng Lê nhất thống chí

Cảm nghĩ của em về người anh hùng Nguyễn Huệ trong Hồi thứ mười bốn của tác phẩm Hoàng Lê nhất thống chí

Bài làm

Nguyễn Huệ — người anh hùng áo vải ở đất Tây Sơn là niềm tự hào của dân tộc Việt Nam. Người anh hùng áo vải ấy với thiên tài quân sự của mình đã đánh tan hai mươi chín vạn quân Thanh xâm lược, khiến cho bọn bán nước cầu vinh ê chề nhục nhã. Có thể nói Hồi thứ mười bốn trong tác phẩm Hoàng Lé nhất thống chí của nhóm Ngô gia văn phái đã phản ánh khá đầy đủ chân dung người anh hùng Nguyễn Huệ. Càng đọc chúng ta càng khâm phục tài năng xuất chúng của người anh hùng áo vải đất Tây Sơn ấy.

Chân dung người anh hùng Nguyễn Huệ, trước hết được miêu tả gián tiếp qua lời người con gái hầu hạ trong cung vua, tâu với bà hoàng thái hậu. Mặc dù vẫn xem Nguyễn Huệ là “giặc”, gọi Nguyễn Huệ bằng “hắn” nhưng người cung nhân ấy cũng không giấu được sự thán phục của mình trước tài năng xuất chúng của Nguyễn Huệ. Đây là một đoạn trong lời tâu của cung nhân: “… Nguyễn Huệ là một tay anh hùng lão luyện dũng mãnh và có tài cẩm quân. Xem hắn ra Bắc vào Nam ẩn hiện như quỷ thẩn không ai có thể lường hết. Hắn bắt Hữu Chỉnh như bắt trẻ con, giết Văn Nhậm như giết con lợn… ”. Trong khi nói những lời ấy chắc

người cung nhân đã chọn lời lẽ vừa phải, thích hợp, chưa dám bộc lộ hết ý nghĩ của mình vé Nguyễn Huệ, nhưng một người vốn xem Nguyễn Huệ là “giặc” thán phục đến như thếđủ biết Nguyễn Huệ tài năng đến mức nào.

Xem thêm:  Cảm Nghĩ Của Em Về Người Cha

Ngay những người thuộc nhóm Ngô gia vãn phái vốn theo “chính thống’, phần nào bị quan điểm “chính thống’ chi phối, trước thiên tài của Nguyễn Huệ vẫn phải ca ngợi Nguyễn Huệ một cách trung thực, khách quan. Qua việc miêu tả trực tiếp cuộc hành quân thần tốc, tác giả đã cho mọi người thấy tài năng quân sự xuất chúng của người anh hùng áo vải Tây Sơn.

Được tin quân Thanh kéo vào Thăng Long, Nguyễn Huệ giận lắm, định cầm quân đi ngay. Nhưng Nguyễn Huệ đã biết nghe theo lời khuyên của mọi người, cho đắp đàn ở núi Bân tế cáo trời đất cùng các thần sông, thần núi lên ngôi hoàng đế lấy niên hiệu Quang Trung. Lễ xong mới hạ lệnh xuất quàn. Điều này chứng tỏ mặc dù tài năng hơn người nhưng Nguyễn Huệ rất biết lắng nghe và tôn trọng ý kiến người khác. Riêng phẩm chất ấy của ông cũng đáng để chúng ta kính nể, học tập. Việc Nguyễn Huệ tự mình đốc xuất đại binh tiến ra Thăng Long vào đúng thời điểm Tết Nguyên đán cũng chứng tỏ phần nào tài năng quân sự của ông. Bởi vì đó là thời điểm kẻ thù ít đề phòng nhất, dễ lơ là cảnh giác nhất. Nguyễn Huệ rất hiểu sức mạnh tinh thần, ông không chi có tài cầm quân mà còn có tài hùng biện. Trong lời dụ của mình, ông đã khích lệ được lòng yêu nước, căm thù giặc, truyền thống chống ngoại xâm cho tướng sĩ: “… Quân Thanh sang xâm lược nước ta, hiện ở Thăng Long các ngươi đã biết chưa?… Người phương Bắc không phải giống nòi nước ta bụng dạ ắt khác. Từ đời nhà Hán đến nay, chúng đã mấy phen cướp bóc nước ta, giết hại nhân dân ta, vơ vét của cải người mình không thể chịu nổi, ai cũng muốn đuổi chúng di. Đời Hán có Trưng Nữ Vương, dời Tống có Đinh Tiên Hoàng, Lê Đại Hành, đời Nguyên có Trần Hưng Đạo, dời Minh có Lê Thái TỔ, các ngài không nỡ ngồi nhìn chúng làm điều tàn bạo nên dã thuận lòng người, dấy nghĩa quân đều chi đánh một trận là thắng và đuổi dược chúng về phương Bắc… “. Lời dụ của Quang Trung có sức thuyết phục không kém Hịch tướng sĩ của Trần Quốc Tuấn. Một diều mà các tác giả Hoàng Lê nhất thống chí hết sức khâm phục Nguyễn Huệ là tài dùng người. Tiêu biểu là việc cài Ngô Thời Nhậm ở lại làm việc với các tướng Sở và Làn. Sự việc diễn ra đúng như dự đoán của Nguyễn Huệ. Ngô Thời Nhậm đã phát huy vai trò của mình “Biết nín nhịn đê tránh mũi nhọn”, “bên trong thì kích thích lòng quăn, bên ngoài thì làm cho giặc kiêu càng’… Nguyễn Huệ còn dự đoán chính xác những sự việc sắp xảy ra. Ông là một người đầy tự tin: “Lần này ta ra, thân hành cầm quân, phương lược tiến đánh dã có tính sẩn, chẳng qua mười ngày có thể đuổi dược người Thanh”. Nhưng ông cũng luôn luôn đề phòng hậu hoạ: “Quân Thanh thua trận ắt lấy làm thẹn mà lo mưu báo thù. Như thế việc binh dao không bao giờ dứt’. Và ông đã dự định chọn người “khéo lời lể’ để “dẹp việc binh dao” đó cũng là Ngô Thời Nhậm. Qua cách nghĩ của vua Quang Trung ta thấy ông không chì nhìn xa trông rộng mà còn hết lòng vì dân. Ông không muốn dân phải luồn luôn chịu cánh binh đao xương rơi máu chảy. Trong khi tiến quân ông cũng chọn cách tránh cho quân sĩ đỡ phải tổn thất: “ Vua truyền lấy sáu chục tấm vấn, cứ ghép liền ba tấm làm một bức, bên ngoài lấy rơm dấp nước phủ kín. Quân Thanh nổ súng bắn ra chẳng trúng người nào cả Đó là cái giỏi cũng là cái tâm của người cầm quân.

Xem thêm:  Hướng dẫn phân tích Phương Pháp Thuyết Minh – Ngữ văn 10

Đoạn thuật lại việc Quang Trung đại phá quân Thanh trong Hồi thứ mười bấn (Hoàng Lê nhất thống chí) của nhóm Ngô gia văn phái hết sức sinh động. Qua đó người đọc có thê hình dung được chân dung của người anh hùng áo vải. Quang Trung không chí là nhà quàn sự thiên tài “xuất quỷ, nhập thẩn” mà còn là một vị tướng giàu lòng yêu nước, có ý thức dàn tộc hết sức sâu sắc. Ông là hình ánh đối lập với những tên vua bán nước, hèn nhát. Quang Trung mãi mãi được mọi người kính phục, yêu mến.

Check Also

anh hot girl nu sinh ca tinh 310x165 - Nghị luận xã hội về lòng vị tha

Nghị luận xã hội về lòng vị tha

Đề bài: Nghị luận xã hội về lòng vị tha Bài làm Từ xa xưa, …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *