Home / Văn mẫu THCS / Văn mẫu lớp 9 / Viết một truyện ngắn theo đề tài tự chọn

Viết một truyện ngắn theo đề tài tự chọn

Đề bài: Viết một truyện ngắn theo đề tài tự chọn

Bài làm

Một chiều nọ, trong khu chợ nhộn nhịp ầm ĩ, nắng chiều chiếu xuống con đường và người đi chợ càng gắt hơn. Trong cái lạnh của mùa đông, tôi đang sì sụp với bát cháo nóng ở một hàng quán lề đường. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng còi xe lanh lảnh, tiếng dao chặt xuống thớt lộp bộp…

Tất cả các âm thanh làm khu chợ lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Trong sự ồn ào đó, có tiếng trẻ con cất lên: Cô ơi! Một đứa bé gái đang ngửa tay xin một bà cô đi chợ. Đứa bé tóc bù xù, chân đi đất, địu trên lưng thằng em nhỏ đang ngủ say trong cái nôi bằng mảnh vải rách. Hình như mua đồ còn tiền lẻ, hoặc do khó chịu bà cô rút tờ năm trăm đồng vứt ra cho con bé. Tờ tiền chao liệng rồi theo cơn gió bay xuống mặt đường và một chiếc xe máy đi qua, quấn theo tờ tiền bị dính vào bánh xe trước khi bàn tay nhỏ nhắn của con bé đụng được vào. Con bé xầm mặt lại rồi thất thểu bước đi. Và bỗng nó đến trước tôi, ngửa tay và nhìn tôi van nài. Muốn cho nó một cái gì đó, tôi bắt đầu lục trong cặp. Cặp mắt to, trong trẻo của con bé nhìn tôi cầu xin, hình như khoé mắt như ngấn một giọt lệ buồn. Trong cặp chỉ còn tờ hai nghìn tôi đưa cả cho con bé, nó dùng hai tay nhận lấy và cảm ơn tôi. Và rồi, con bé lại địu đứa em thơ bước đi trên đường đời đầy gian nan, thử thách.

Không hiểu rồi nó sẽ sống sao đây?

Bài làm 2

Có một cậu bé nhỏ sống trong viện mồ côi. Cậu ước ao mình bay được như chim. Ngồi trông ra cửa sổ, cậu vừa nhìn những chú chim bay về tổ vừa nghĩ ước gì mình có thể biến thành thiên nga như các anh của công chúa Li-dơ nhỉ. Cậu bé đứng lên giường, dang rộng đôi tay, mắt mở to, miệng mỉm cười. Nhìn cậu vui sướng như đang bay thật vậy. Và cậu lại nhớ đến những con chim trong vườn bách thú, chúng còn to hơn cả cậu nhưng chúng vẫn bay được. Tại sao mình lại không? Cậu bé luôn thắc mắc về điều này.

Xem thêm:  Phân tích khổ thơ đầu Mùa xuân nho nhỏ

Lại có một cậu bé khác bị liệt cả hai chân. Cậu luôn ao ước mình có thể đi lại, chạy nhảy cùng các bạn. Cậu tự hỏi: Tại sao mình lại không giống như các bạn. Cậu chẳng bao giờ ra sân cả, cuộc sống một mình và cả cái chân bị liệt đã làm cho cậu nhút nhát, tự ti.

Một hôm, cậu bé thích được bay gặp cậu bé bị liệt đang ngồi trên xe lăn gần thảm cỏ. Thấy lạ cậu chạy lại gần và hỏi:

–   Tớ chưa nhìn thấy cậu bao giờ. Cậu mới tới đây à?

Cậu bé bị liệt mở to mắt, ngước lên nhìn rồi lại cúi xuống, lí nhí trả lời:

–   Tớ đến lâu rồi, nhưng tớ bị liệt nên chẳng thể chơi đùa, đành ngồi trên phòng ngắm các bạn chạy nhảy. Các cậu sướng thật!

Nghe cái giọng buồn buồn của cậu bé bị liệt, cậu bé thích được bay thấy mắt mình cay cay, cậu cầm lấy tay bạn, chân thành:

–   Chúng mình kết bạn nhé!

-Ừ!

Cậu bé bị liệt thích thú, họ chơi với nhau hàng tiếng đồng hồ. Cậu bé bị liệt ngồi trên xe nhìn bạn pha trò cười. Thỉnh thoảng, cậu lại phá lên cười khoái chí. Cậu bé bị liệt như muốn vươn ra khỏi chiếc ghế, lao tới chỗ cậu bạn. Hai đứa trẻ lại ngồi tâm sự với nhau. Cậu bé bị liệt nói:

–   Tớ ước gì ông bụt cho tớ đôi chân để chạy nhảy cùng các bạn. Chỉ cần như thế thôi…

Cậu bé thích được bay thương bạn lắm, cậu suy nghĩ hồi lâu rồi chợt sáng mắt lên.

–    Tớ không thể làm cho cậu lấy lại được đôi chân nhưng tớ có trò này hay lắm.

Rồi cậu bé ghé lưng cõng bạn, cậu chạy nhanh trên thảm cò, quanh bồn nước. Càng chạy càng nhanh rồi cậu reo lên.

–   Các cậu ơi, tớ bay này… tớ biết bay rồi… Và hai đứa trẻ lại hú lên những tiếng vui sướng.

Cậu bé thích được bay hiểu ra rằng bạn mình rất vui. Có những ước mơ chỉ bé bỏng đơn giản thôi mà cũng không có được. Nên biết chấp nhận và tôn trọng những gì mình đang có.

Tuy cậu bé không bay được nhưng tình bạn của các cậu đã bay đến tận trời xa.

Bài làm 3

Cả lũ phòng tôi đang kêu lên vì đói. Ai bảo chúng mày cứ khoảnh ăn, cơm thì đứa nào cũng chê, chỉ giỏi ăn vặt. Mà bây giờ có còn cái gì để ăn đâu, với lại nếu có thì cùng chẳng đủ tiền để mua vì mai phải đóng học rồi. Ở tập thể lồ khổ vậy đấy, giá như được về nhà với bố mẹ.

–   Ai khoai nóng đây, ai khoai nóng nào…

–    Có khoai chúng mày ơi (lại là giọng con Lan, lúc nào mồm cũng liến thoắng). Hay là đứa nào gọi khoai vào đi, tất nhiên là không mua nhưng chỉ cần ngửi mùi khoai thôi là tao đỡ đói hẵn.

–   Ờ, đỡ đói hẳn. (Mấy đứa khác cũng nhao lên). Con Hoa nhanh miệng:

Xem thêm:  Thuyết minh về Hội bơi trải Việt Trì, Bạch Hạc, Vĩnh Phúc

–   Khoai ơi, khoai ơi!

–   Có đây, có đây. Chị bán khoai tất tả chạy vào.

–   Chết rồi, tao chỉ gọi đùa thôi mà, sao bà khoai này thính thế nhỉ. Làm sao nữa đây?

Con Hoa vừa nói vừa nắm chặt tay con Mai. Chắc nó đang sợ đây, nếu biết bọn nó không mua, chắc chị bán khoai sẽ chửi chúng nó té tát. Ai bảo chúng mày thích nghịch dại.

–   A! Tao có cách rồi (con Lan kêu lên. Mặt nó đang héo bỗng tươi hẳn lên). Chúng mày, để tao (nó nở nụ cười đắc thắng).

Bọn xung quanh hồi hộp chờ xem nó sẽ làm gì, tôi đoán nó sẽ mua nhưng ăn mảnh. Cũng chịu, chẳng biết nó sẽ làm gì nhỉ, để xem nào.

–   Chị ơi, khoai có nóng không?

–   Nóng lắm em ạ. Em xem này. Ngon lắm. Chắc chị nghĩ con Lan sẽ mua nên trông chị vui lắm. Không biết nó sẽ giở trò gì đây.

–   Ừ, cũng nóng đấy chị ạ.

–   Thế em lấy mấy củ nào? Khoai nóng lắm. Một nghìn đồng một củ.

–   Vậy em không mua đâu, chị đi bán nhanh kẻo khoai nguội mất.

Nói xong, nó và mấy đứa kia lăn ra cười. Con Lan hôm nay bị hâm à? Sao nó lại nói thế được cơ chứ. Thế nào chúng mày cũng bị mắng cho xem. Tôi chạy vội ra cửa, định bắt chúng nó ra xin lỗi chị nhưng chúng nó vẫn cứ cười, tôi đành ra xin lỗi chị một mình. Trái với tôi nghĩ, cứ tưởng sẽ bị chị mắng nhưng ngược lại, chị chẳng nói gì cả, thất vọng và chị lại đi bán khoai tiếp. Chúng nó nghịch dại. Tôi chợt thấy nhớ và thương bà vì mẹ bảo ngày trước bà cũng phải đi bán khoai.

Check Also

1e2e7fa24ea378d32ed0630dc6f80716 310x165 - Phân tích đoạn thơ Thúy Kiều báo ân báo oán trích Truyện Kiều của Nguyễn Du

Phân tích đoạn thơ Thúy Kiều báo ân báo oán trích Truyện Kiều của Nguyễn Du

Đề bài: Phân tích đoạn thơ Thúy Kiều báo ân báo oán trích Truyện Kiều …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *