Home / Bài văn hay / Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó

Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó

Đề bài : Tưởng tượng 20 năm sau , vào một ngày hè , em về thăm lại trường cũ . Hãy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Bài làm

Đối với mỗi người chắc hẳn luôn có những thứ vô cùng thiêng liêng , quý giá mà không có gì thay thế được. Và với tôi cũng vậy , hai tiếng “ ngôi trường” mỗi khi nhắc đến đều làm tôi lưu luyến bâng khuâng. Nó khiến tôi nghĩ về những ngày đi học , những kỉ niệm thân thương dưới mái trường cấp II ngày nào. Và kể từ ngày tôi ra trường, thoắt cái đã được hai mươi năm rồi. Hôm nay nhân dịp ngày thành lập trường, tôi mới có dịp về thăm trường sau bao năm xa cách.

Hôm đó là một ngày hè, bầu trời trong xanh cao vời vợi , tôi trở về trường trogn cảm xúc rạo rực, phấn khởi, bồi hồi , xốn xang. Từng cơn gió nhẹ khua tán cây bên đường xào xạc. Tôi vẫn đi trên lối cũ, mải mê bước theo làn nắng vàng rực rỡ trong niềm vui sướng thôi thúc lẫn với chút cảm giác khó tả. Chính cảm giác, chính bầu không khí ấy hai mươi năm về trước tôi cũng như nhiều đứa trẻ khác trong làng , trong xóm đang náo nức chò từng ngày, từng giờ để được đến trường gặp lại bạn bè , thầy cô. Ngay khi đứng trước cổng trường xưa, cảm giác nao nao , hạnh phúc ấy lại ùa về chiếm lấy trái tim tôi rất tự nhiên , không thể nào ngăn được.

ve tham lai truong cu - Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó

Trường giờ đây nằm cạnh đường quốc lộ nhưng cổng trường lại cách trường hơi xa làm cho tôi thấy vừa quen lại vừa lạ. Kỉ niệm cũ như đánh thức sau một thời gian dài cứ ùa về trong tôi cùng với niềm háo hức, mong gặp lại trường thân yêu … Khi đến cổng trường, cánh cổng được làm bằng sắt phủ sơn xanh ngày nào giờ đây không còn nữa mà thay thế bằng cánh cổng hiện đại hơn có khả năng tự đóng mở khi có người đến và người đi . Còn tấm biển tên trường ngày xưa giờ đã thay thế bằng tấm bảng điện tử với nhiều màu sắc sặc sỡ. Nhìn những thứ đấy làm tôi nhớ lại ngày xưa mình cùng với các bạn đi trực cổng rất vui , rồi mua đồ ăn từ bên ngoài vào trong sự chen chúc đông người .

Rồi tôi bước qua cánh cổng , cảm giác mọi thứ thật xa lạ , không còn sân cát , đường đi đá vụn mà được thay thế bằng sân bê tông đường tráng nhựa và cả kiến trúc của trường đều thay đổi , nhưng cái trống thì vẫn còn đó và cả cây phượng đỏ che mát cho chúng tôi ngày xưa ôn bài nữa. Cái trống kia chúng tôi thường quậy phá bị thầy , cô nhắc nhở chỉ vì muốn nghe tiếng trống âm vang ấy. Những cây phượng với từng chum hoa đỏ thắm khoe sắc giữa vòm trời xanh biếc. Màu sắc của hoa phượng – màu sắc của tuổi học trò là hình ảnh không bao giờ quên khi mùa hè đến . Nó làm tôi nhớ lại ngày xưa tôi cùng lũ bạn thi nhau nhặt từng chùm hoa để ép thành những con bướm xinh xắn để trang trí trong tập, trong sách . Khi nói đến những kỉ niệm, tôi không thể không chạnh lòng, vậy mà giờ đây mỗi người một phương, một hướng với những số phận những công việc với những môi trường sống khác nhau . Nhưng không biết liệu có ai quên đi ngôi trường cấp II đầy kỉ niệm không nhỉ ?

Xem thêm:  Cảm nghĩ về bà kính yêu của em

Ngoài dãy lớp học mà tôi từng học thì ngôi trường còn được xây dựng thêm hai dãy lầu với bốn tầng và tổng bao quát là hình chữ U trông thật đẹp mắt. Màu nước sơn vàng được sơn lại làm cho ngôi trường thêm đẹp cùng với mái ngói màu đỏ tươi. Sân trường rộng lớn được trồng nhiều cây và bồn hoa. Đứng giữa khung cảnh nơi đây làm tôi có cảm giác gần gũi, có thể hòa mình vào thiên nhiên . Trên các cây cao còn có những chú chim làm tổ nên dễ dàng có thể nghe thấy tiếng chim hót bất cứ lúc nào . Sân trường còn có một sân cỏ rộng để học sinh nam chơi bóng . Ngoài ra , còn có nhà bóng rổ, nhà thi đấu bóng chuyền ,…. Có thể nói, cơ sở vật chất- cơ sở kĩ thuật của nhà trường đã thay đổi một cách đáng kể. Trường còn có phòng ăn, phòng nghỉ ngơi , phòng hát, vẽ,… cho học sinh tham gia một cách thỏa thích, giải tỏa sau mỗi giờ học. Vì hôm nay là kỉ niệm thành lập trường nên không khí trường vô cùng sôi nổi, có những lớp đang thi văn nghệ lại có những lớp đang thi thể thao nên nó làm tôi như sống lại những giây phút khi mình còn là học sinh của trường. Sải bước trên sân cỏ trường, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mà tôi không kìm được lòng mình bởi chính tại sân trường này tôi đã cùng bạn bè mình chơi đùa sau những giờ học căng thẳng , thật vui biết bao !

Dọc theo hành lang trước các lớp học ở tầng 1 vẫn là những bồn hoa được bao bọc bởi hàng dừa cạn , bên trong là những đám hoa mười giờ xen lẫn với những bông hoa ngũ sắc, làm cho tôi nhớ cái ngày lớp được trường phân công chăm sóc bồn hoa như tưới cây,… Nhắc đến việc bắt sâu khiến tôi nhớ lại cái ngày mà tụi bạn bắt sâu dọa cả lớp khiến chúng tôi vừa hoảng sợ lại vừa được chạy thể dục quanh sân nữa chứ. Trước mỗi lớp học đều có bảng ghi tên lớp với nền màu xanh và chữ trắng ngày xưa. Tầng ba và tầng có khu vực mới xây có những phòng vi tính , phòng thiết bị điện tử ,… Tất cả tạo nên khung cảnh vừa hiện đại lại cổ kính. Tôi bước vào một lớp học, cánh cửa có khả năng tự kéo màu xanh lá nhìn rất đẹp . Tấm bảng xanh xưa kia hay vẽ giờ lại thay bằng tấm bảng thông minh . Khi giảng dạy có thể dùng hiệu ứng cảm ứng để truyền tải bài mới và nhiều hình ảnh học tập giúp học sinh có thể hiểu bài hơn , không còn viết bảng nữa. Nhìn cái bàn gắn thiết bị điện tử có khả năng mở và tính năng giống máy tính có thể làm bài tập và học bài không giống như ngày xưa chúng ta biết bài tập bằng những dòng chữ thân thương.

Khi đi dạo trong trường, tôi vô tình gặp một người rất dối quen thuộc đó là cô Yến . Thật không ngờ sau bao nhiêu năm lại được nghe tiếng “ em” xưng “ cô” thật trìu mến, thân thương. Tôi nhận ra cô đã xuất hiện nhiều vết chân chim hơn, có nhiều vết nhăn hơn mà tôi thấy mình thật có lỗi vì bấy laai nay không về thăm cô được. Cô nhìn tôi một hồi lâu rồi mới nhận ra bởi đã hai mươi năm rồi còn gì- một khoảng thời gian đủ dài để thay đổi mọi thứ.Trong cái giây phút ấy, tôi chỉ biết nắm tay cô mà nghẹn ngào không nói lên lời , vui lắm mà sao nước mắt cứ rơi. Nghe cô nói, tôi mới biết phần lớn các thầy cô giáo dạy tôi hồi xưa giờ đã về hưu nhưng vẫn còn khỏe mạnh , tâm huyết với nghề , nhiệt tình và vẫn yêu thương học trò nhiều lắm. Sau một hồi trò chuyện, cô cho tôi biết trường mình đang đứng đầu thành phố về kết quả học tập và còn được công nhận là lá cờ đầu trogn việc ứng dụng công nghệ – thông tin vào trong giảng dạy khiên tôi vô cùng tự hào. Rồi tôi cùng cô trò chuyện , tôi chia sẻ cho cô nghe những gì tôi làm được và cô cũng rất vui khi thấy học trò của mình giờ đã trưởng thành và thành đạt. Không khí hôm ấy thật khác lạ có một cái gì đó khó diễn tả thành lời. Cùng lúc đó, bừng lên giai điệu của bài hát “ nhớ ơn thầy cô” mà trong lòng tôi cũng thầm nghĩ : “ cảm ơn thầy cô cảm ơn mái trường thân yêu này”. Nghĩ lại mà thấy thời học sinh của mình vừa vui , vừa buồn nhưng nó sẽ gắn bó với tôi trong suốt cuộc đời này. Ngôi trường ấy đã cho tôi ước mơ, cho tôi khát vọng, cho tôi tình yêu con chữ và cho tôi cả những rung động đầu đời nữa chứ khiến tôi trở thành một con người biết suy nghĩ chín chắn hơn , trưởng thành hơn , biết cảm nhận mọi thứ xung quanh .. Thử hỏi làm sao không yêu ngôi trương THCS Cộng Hòa này được cơ chứ.

Xem thêm:  Phân tích nhân vật ông Hai trong truyện ngắn Làng của nhà văn Kim Lân

Rồi vì có việc, nên cô và trò tạm biệt nhau , tôi lán lại ghế đá. Đứng phía sau nhìn bóng dáng cô mà tôi nhớ đến kỉ niệm năm nào . Tôi còn nhớ, hôm đó tôi bình thản bước vào trường thì gặp mấy cậu bạn cũ. Vừa thấy tôi , chúng liền hỏi :

– Ê ! Quỳnh ! Đi chơi không ? Tụi này bao ?

Tôi ngỡ ngàng nói :

– Đi chơi ở đâu? Đi chơi thì phải nghỉ học, sao mà tớ đi được cơ chứ .

Nhưng chúng nó lại nói: “ Chơi game một tí thôi mà mấy khi đâu .” Mấy đứa bạn xúm vào thuyết phục tôi . Trong đầu tôi bao nhiêu là suy nghĩ : nào là “ đi chơi thì sẽ nghỉ học, bố mẹ , thầy cô sẽ cho mình nhừ tử?” , rồi thì “ hay là đi đi mấy khi , có sao đâu mà”

Rồi cuối cùng tôi bị chúng nó lôi kéo , rủ rê và rồi cũng nghe theo lời mấy bạn.Hôm đó, tôi chơi rất vui vẻ. Hình ảnh của cô và ba đều tan biến hết. Tôi không có thời gian để suy nghĩ đến hậu quả của nó. Rồi ngày hôm sau , khi tan học về cô gọi tôi lên gặp cô, hỏi tôi : “ Sao hôm qua em nghỉ học.” Lúc đó tôi rất sợ hãi tim đập thình thịnh , tưởng chừng như sắp vỡ tung. Tôi trả lời cô :

– Hôm qua nhà em có việc bận .

Dường như cô đã biết hết sự thật, cô chỉ nói với tôi : “ Em về suy nghĩ cho kĩ về việc làm của em đi , mai hãy nói với cô nhé” Suốt đêm hôm ấy, tôi không tài nào ngủ được. Việc tôi gây ra làm cô hết sức thất vọng đã vậy thôi lại còn nói dối cô nữa. CÀng nghĩ tôi lại càng ăn năn, hối hận .Tôi nghĩ : “ cô ơi giá mà cô mắng con thì con khong phải ăn năn , day dứt như thế này.”. SÁng hôm sau, tôi đến từ sớm gặp cô. Tôi bộc bạch nói :

Xem thêm:  Phân tích truyện ngắn Chí Phèo Nam Cao

– Cô ơi, em xin lỗi , hôm qua do em không làm chủ được mình nên đã nghỉ học , đi chơi với các bạn mong cô tha thứ

… cho em” Nói rồi , cô xoa đầu tôi và nói : “ Em biết nhận lỗi là tốt nhưng em phải hứa là từ giờ trở đi không được tái phạm và phải trung thực nhận lỗi nhớ chưa?”

– Dạ , vâng cô em xin hứa ạ ! Tôi vừa nói vừa thút thít khóc:

– Thế mới là trò của cô chứ _ cô nói với tôi

Rồi từ hôm đó trở đi , tôi đã học hành hết sức chăm chỉ để không phụ lòng cô , luôn dũng cảm nhận lỗi khi làm sai ,..

Kỉ niệm ngày đó giờ vẫn còn theo tôi đến tận bây giờ và tôi chưa bao giờ quên nó đồng thời tôi thêm yêu cô. Tôi nhớ những áng văn thơ qua lời cô giảng, tôi hiểu hơn về kiến thức xã hôi, tự nhiên, toán học , vật lý qua các bài giảng của cô . VÀ tôi còn được cô đưa đến những vùng đất mới với bao điều lý thú về phong tục , truyền thống của dân tộc. Nhờ có thầy cô giáo mà tôi thêm yêu toán học vật lý học , thấy nó thật lạ lẫm nhưng cũng không kém phần thú vị . Có được tất cả những kiến thức đó là nhờ công lao của những người thầy người cô thầm lặng truyền đạt đến cho chúng ta. Thầy cô giáo còn dạy chúng ta cách làm người , luôn quan tâm đến chúng ta. VÀ những người thầy , người cô – những con người luôn tận tụy đó đã dìu dắt đến bến bờ tri thức cho tôi được như bây giờ. Thầy cô còn là người chắp cánh ước mơ , khát vọng , người truyền lửa và không chỉ vậy tôi còn yêu mái trường THCS Cộng Hòa qua những kỉ nieemk , những cung bậc cảm xúc . Nhớ lắm những kỉ niệm tuổi học trò, hàng cây ghế đá, tình yêu tuổi học trò tất cả đều thật đẹp !

Cuộc vui nào cũng phải có lúc tàn . Tôi cũng ra về theo dòng người hối hả, lòng tôi có chút tiếc nuối vì không gặp lại được một số thầy cô giáo . Sau buổi kỉ niệm thành lập trường hôm đó , tôi tự nhủ phải về thăm trường nhiều hơn . VÀ bạn ơi , tôi biết mỗi ai trong chúng ta cũng đã từng có thời học sinh với bao kỉ niệm như thế , tôi cũng vậy . Thời gian vẫn cứ trôi , không trừ một ai , ai cũng có cuộc sống riêng nhưng tôi sẽ không bao giờ quên đi những tháng ngày ngập tràn kỉ niệm đẹp đẽ dưới mái trường cấp II. VÀ tôi cũng sẽ không bao giờ quên mái trường mang tên THCS Cộng Hòa thân yêu !

Vân Trang – CTV Văn học của Baivanhay.com

Check Also

anh hot girl hoc sinh cap 3 om nhau 310x165 - Phân tích đoạn thơ Thúy Kiều báo ân báo oán trích Truyện Kiều của Nguyễn Du

Phân tích đoạn thơ Thúy Kiều báo ân báo oán trích Truyện Kiều của Nguyễn Du

Đề bài: Phân tích đoạn thơ Thúy Kiều báo ân báo oán trích Truyện Kiều …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *