Home / Văn mẫu THCS / Văn mẫu lớp 8 / Tôi thấy mình đã khôn lớn

Tôi thấy mình đã khôn lớn

Tôi thấy mình đã khôn lớn

Bài làm

Từ lâu tôi luôn có những suy nghĩ phân vân về sự trưởng thành mà người lớn thường nói, rốt cuộc bao nhiêu tuổi thì chúng ta đươc coi là trưởng thành, tôi thường thắc mắc như vậy và mong cho đến ngày tôi đủ tuổi lớn. Nhưng rồi, tôi nhận ra trưởng thành không phải từ dùng để chỉ số tuổi thể xác mà là để chỉ số tuổi tâm hồn. Và tôi biết vào thời khắc ấy, tôi đã lớn khôn.

Thời gian thật kì lạ, sự thay đổi của con người lại càng kì lạ hơn. Một buổi chiều lộng gió tôi chợt muốn thơ thẩn trên con đường về nhà mà nghĩ ngơi mông lung, tôi nghĩ về quá khứ, về hiện tại và nhận ra bản thân một năm gần đây thay đổi một cách kì lạ. Chỉ một năm mà tôi thấy mình khác hẳn tất nhiên là theo chiều hướng tích cực khiến cho người ta hài lòng. Giống như tạo hóa cố tình dồn hết tâm huyết của sự biến đổi vào một năm qua khiến nó khác biệt bằng cả mười mấy năm trước đó gộp lại vậy. Mới chỉ một năm thôi mà tôi từ một cô bé hồn nhiên, vô lo vô nghĩ đến vô tâm tự bao giờ đã biết chú đến cái nhăn mày của cha, nếp nhăn khóe mắt mẹ mà chạnh lòng xót xa. Từ bao giờ tôi nhận ra sự buồn rầu trong ánh mắt nhỏ bạn thân, sự bày tỏ hài lòng hay bất hài lòng trong ánh mắt của người đối diện. Tất cả đỗi tự nhiên chứ không hề kì diệu như tôi đã từng mơ mộng ngày thơ. Một cái cảm giác tự hào, hạnh phúc lâng lâng khó tả mà cũng trầm ngay xuống được trong nỗi lo bang quơ không biết là gì.

Tôi thấy mình đã lớn khôn khi bản thân biết chú đến cảm xúc của mọi người xung quanh, thấy mình tinh tế hơn trong cách nhìn, cách cảm, cách nghĩ. Tôi thấy mình đã lớn khôn khi bản thân không còn quá coi trọng đánh giá hay nhìn nhận của người khác về mình mà chỉ muốn chuyên tâm để là bản thể hoàn hảo nhất của chính mình. Tôi thấy mình đã lớn khôn khi dần biết chấp nhận cô đơn và yêu lấy nó, xa những nơi náo nhiệt ồn ào để chỉ về phòng mình, ngồi bên khung cửa sổ riêng mình và sắp đặt lại kế hoạch cho mọi cảnh xúc. Tôi tháy mình đã lớn khôn khi không còn xù lông trước những gạch đá của cuộc đời mà hiên ngang đứng dậy như cách mà một con người chân chính được quyền đứng thẳng mà bước đi. Tôi nhận ra mình khôn lớn khi không còn ôm mặt khóc để rồi bỏ cuộc trước những khó khăn hay thất bại mà nắm chặt tay, đứng dậy từ nơi đã ngã xuống, không khuất phục cũng không bỏ cuộc. Tôi thấy mình đã lớn khôn…

Trưởng thành là cả một quá trình dài và tôi đã trải qua từng bước một cho đến một ngày tôi chợt nhận ra tất cả những điều ấy, xâu chuỗi chúng lại qua những so sánh với một thời qua khứ đối lập, tôi nhận ra không biết trưởng thành đã đến từ lúc nào. Trưởng thành đến sau mỗi khó khăn, nó đến sau tấm màn màu xám mà chỉ có những ai đi xuyên qua tâm màn ấy mới nhìn nhận được nó. Không phải ta cứ nhiều tuổi thì sễ trưởng thành, người ta đáng đồng điều đó chỉ vì càn lớn ta sẽ càng gặp nhiều phong ba cuộc đời dẫn ta đến bức màn màu xám mà thôi. Nếu không có nó, có những người lớn mà chỉ như một đứa trẻ mãi không trưởng thành mà vì có nó mà nhiều người chưa đủ lớn vẫn mang tâm hồn lớn khôn. Và có lẽ, đi theo sự trưởng thành còn là nỗi lo vô định nữa, nỗi lo trở thành người lớn chăng?

Xem thêm:  Phát biểu cảm nghĩ về nhân vật Tôi trong truyện ngắn Tôi đi học

Vậy đấy, tôi đã biết lo trong cái tuổi còn nhuốm chút vô tư và tôi nhận thấy mình đã khôn lớn thật rồi.

Check Also

hoaphuong 25 310x165 - Biểu cảm về cây tre Việt Nam

Biểu cảm về cây tre Việt Nam

Biểu cảm về cây tre Việt Nam Bài làm Cây tre là biểu tượng của …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *