Kể về tình bạn đáng mơ ước của em
Bài làm
Tôi có tình bạn đáng mơ ước. Nếu nhìn từ bên ngoài mọi người sẽ nói tôi và người bạn ấy chỉ là bạn bè đơn thuần hay chỉ là những người bạn khá thân thiết nhưng đối với tôi tình bạn của chúng tôi không đơn giản hay hời hợt theo cách mọi người nhìn nhận. Đối với tôi, tình bạn này tuyệt vời hơn thế nhiều.
Tôi và nó đã quen biết nhau từ rất lâu rồi, tất cả là nhờ mẹ tôi là bạn học với mẹ nó, từ đó chúng tôi là những người bạn thân không thể tách rời như hình với bóng vậy. Tôi và nó học chung mẫu giáo cho đến cấp 1, đã cùng trải qua bao nhiêu cột mốc của cuộc đời, cùng nhau vui đùa, học tập, lớn lên và học cách trưởng thành hơn. Chúng tôi cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau trải qua khoảng thời gian đơn thuần nhất của đời người. Nhưng trớ trêu thay, lên cấp 2, số phận lại chia cắt chúng tôi, mỗi người một trường, mỗi người một hướng đi. Lúc đó, tôi cảm thấy mình suy sụp và sẽ đánh mất tình bạn tuyệt vời mà chúng tôi dày công gây dựng. Thế nhưng, nó đã đến bên cạnh tôi nói rằng sẽ không có gì xảy ra đâu, và chúng tôi sẽ còn gặp lại, sẽ tiếp tục học với nhau, sẽ không có gì có thể chia cắt được chúng tôi cả. Nó còn hứa hè đến sẽ chúng tôi sẽ tới nhà của nhau chơi, sẽ tiếp tục như ngày xưa chạy quanh xóm, hoặc cùng nhau giấu ba mẹ đi mua đồ ăn vặt, hay cùng nhau làm những việc ngốc nghếch rồi lại nhìn nhau cười phá lên. Và nó thật sự giữ lời hứa của mình. Nó đến nhà tôi chơi, cùng chơi cùng học như ngày xưa vậy. Mặc dù không thể học chung trường nhưng tôi và nó cùng học thêm với nhau, rồi thỉnh thoảng lại nghe giọng nhau qua những cuộc nói chuyện điện thoại cả tiếng vào cuối tuần. Chúng tôi kể nhau nghe về những chuyện xảy qua trong tuần. Chính vì thế, cho dù không gặp nhau thường xuyên nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy rất ấm áp và thân thiết. Nhưng càng lớn thì việc học ngày càng nặng, áp lực học tập đè nặng khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Những lúc này chỉ có những cuộc điện thoại của nó mới vực dậy tinh thần của tôi được. Bốn năm cấp 2 trôi nhanh như chớp mắt, cuối cùng cũng đến ngày thi cấp 3. Tối hôm trước khi thi, nó còn gọi điện cho tôi chúc tôi thi tốt, rồi còn bảo chúng tôi đã bỏ lỡ nhau 4 năm cấp hai cho nên phải nắm tay nhau cùng trải qua khoảng thời gian trăng tròn đẹp nhất trong cuộc đời con người. Chúng tôi đã làm được điều đó – trở thành những nữ sinh của trường THPT Hai Bà Trưng.
Người bạn của tôi có tính cách rất đáng yêu. Nó hay cười, khi cười đôi mắt sẽ khẽ cong cong như trăng khuyết rất dễ thương. Tính cách của nó cũng rất dễ đoán bởi nếu có tâm trạng gì thì điều đó sẽ hiện lên khuôn mặt của nó ngay. Nó là một người năng động, sôi nổi, lại còn vô cùng hòa đồng thân thiện. Chính vì thế nó rất dễ kết bạn hay làm quen với người khác còn tôi thì ngược lại, tôi sống nội tâm hơn, trầm tính hơn hẳn, và cũng khó để chia sẻ với mọi người suy nghĩ thật sự của mình. Ngoài ra, sở thích của tôi và nó cũng hoàn toàn trái ngược, nó thích màu đen, tôi lại thích màu trắng, nó rất thích đồ ngọt còn tôi lại không thể ăn nổi những thứ đồ ngọt lịm đó, nó thích gọi điện còn tôi lại thích nhắn tin,… Có lẽ chính sự trái ngược về tính cách và sở thích đó đã thu hút nhau và kéo chúng tôi lại gần nhau đến như vậy. Nhưng cũng chính vì thế mà chúng tôi rất hay cãi nhau. Đôi lúc chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt đó mà tôi và nó lại có “xung đột”, nhưng cơn giận cũng không lâu, bởi chỉ cần giận nhau một tí thôi là chúng tôi đã thấy vô cùng khó chịu nên chỉ cần một người nói xin lỗi là người kia đã dễ dàng tha thứ rồi.
Người ta nói rằng, tình bạn 3 năm là đồng, 5 năm là bạc, 7 năm là vàng, 10 năm là kim cương còn tình bạn của chúng tôi đã là 13 năm rồi, nó còn vững bền hơn kim cương, sáng hơn tất cả các loại đá quý khác. Không chỉ là một tình bạn thân bình thường mà là người thân, ruột thịt không thể tách rời.