Cảm nghĩ về hương bưởi quê hương
Bài làm
Con người sinh ra ai cũng có quê hương- nơi in dấu những kí ức tuổi thơ, những giấc mơ êm đềm, những kỉ niệm không bao giờ nguôi quên…
Quê hương như người mẹ hiền luôn ôm ấp, vỗ về ta vào lòng và dành cho ta những gì tốt đẹp nhất. Tuổi thơ tôi lớn lên trong hương thơm ngào ngạt, dịu dàng của sắc bưởi, của hương bưởi phả vào tâm hồn tôi những năm tháng tuổi thơ…
Hoa bưởi là một loài hoa có ý nghĩa biểu tượng của quê tôi… Được mệnh danh là loài hoa của nỗi nhớ- hoa bưởi ngày đêm lặng lẽ tỏa hương khiến cho tôi đôi lúc phải dừng lại để suy ngẫm về một miền kí ức tuổi thơ, về một khoảng trời đầy mơ mộng…
Ở nhà tôi có cả một khu vườn rộng trồng bưởi. Thuở còn bé, mẹ thường bảo chị em tôi ra vườn hái lá bưởi, hoa bưởi vào đun nước gội đầu. Có lẽ vì thế mà hương bưởi đã vô tình bước vào tiềm thức, vào trái tim của tôi nói riêng và của người dân quê tôi nói chung. Mùi hương dịu nhẹ ấy cứ phảng phất theo gió, vương mãi trên tóc khiến cho người ta thấy dễ chịu. Hoa bưởi, hương bưởi là thế! Giản dị và mộc mạc nhưng bao giờ hương bưởi cũng nổi trội hơn hoa của nó. Chưa thấy hoa mà ta đã có thể cảm nhận được mùi thơm thanh khiết. Thích nhất là lúc hoa bưởi rụng trắng sân vườn, bọn nhóc trong xóm lại kéo nhau đến và thi nhau xem ai nhặt được cánh hoa nhiều hơn chỉ để nghe bà khen, để được bà xoa đầu dỗ dành, chứ chưa ý thức được sắc đẹp của hoa và hương thơm của nó…
Tuổi thơ tôi lớn lên cùng hương và hoa bưởi…
Khi những cơn mưa đầu xuân lâm thâm rơi rắc, hoa bưởi lại dịu dàng tỏa ngát hương thơm. Đó chính là thời khắc hoa bưởi ra hoa. Những cánh hoa trắng tinh khôi e ấp sau tán lá non. Chúng trắng, đẹp và duyên dáng như những cô con gái mới lớn. Lũ trẻ nhà quê chúng tôi cứ thế “hà hít” đến căng lồng ngực. Thích nhất là cái cảm giác sau một đêm lạnh rét của mùa xuân. Sáng tỉnh giấc, những chiếc mầm bưởi bé xíu khẽ cựa quậy và bung ra từ những cuống lá, tỏa hương thơm ngào ngạt rồi lan tỏa khắp nơi. Hoa bưởi không mang màu rực rỡ, không lung linh như hồng, đào…Nó trắng tinh khiết như cô thôn nữ, tỏa hương thơm quyến rũ của hồn quê. Giữa cái nắng vàng dịu của mùa xuân, không ít người xa quê khao khát được trở về khu vườn nơi ta từng sống để thưởng thức hương thơm của bưởi. Hoa bưởi phả vào trời đất một thứ hương thơm kì diệu không thể trộn lẫn với các loài hoa khác lúc xuân sang…
Đi qua mùa bưởi, ta yêu thêm quê hương, yêu thêm làng xóm, yêu thêm hương bưởi. Tôi vẫn nhớ tháng ba, mùa hoa bưởi nở cũng là lúc tôi phụ nội mỗi sớm ra vườn nhặt những bông bưởi trắng muốt nằm vương vãi giữa sân. Những bông hoa ấy không được tạo hóa ban cho sự sống, nó chỉ nở ra tỏa hương rồi lại rụng rơi xuống đất. Khi còn bé, tôi vẫn hay thắc mắc tại sao không nhặt hoa bưởi vào buổi trưa hay chiều mà lại vào ban sáng…Mãi đến sau này tôi mới biết, đó là vì sau một đêm thức dậy, khi những cánh hoa dịu dàng đáp xuống vườn thì chúng vẫn mang trong mình một nhựa sống của cây. Nội bảo một chút sương của ban mai sẽ gột rứa cho hoa luôn mang màu trắng tinh khôi, không bị ngả vàng. Đặc biệt, nhụy hoa vẫn thơm nồng nàn như khi còn nằm trên cây.
Tôi và lũ bạn trong xóm vẫn thu nhặt những bông hoa bưởi to với cánh no tròn để ướp trà cho ba và ông nội. Lắm đợt, hoa rụng nhiều kể không xiết, mẹ tôi lại chở ra chợ bán kiếm tiền. Trà hoa bưởi-món trà mà có lẽ nơi quê tôi không ai là không biết đến. Cái vị đắng, thanh và dịu nơi đầu lưỡi hòa quyện với vị trà, vị cay của những lát gừng thái mỏng, khiến ai cũng tấm tắc khen ngon, ai ai cũng mê mẩn. Chỉ chừng đó thôi cũng đủ làm cho chúng tôi yêu bưởi. Phải là người tinh tế mới có thể cảm nhận hết hương thơm của bưởi qua từng gia đoạn. Giữa bao thứ hoa sặc sỡ khi xuân về, hoa bưởi với sắc trắng đặc trưng, hương thơm thoảng theo gió bay vướng vào áo vào tóc khiến người qua đường như muốn dừng lại mãi. Với vẻ đẹp tinh khiết, với hương thơm quyến rũ, hoa bưởi đi vào và thấm sâu tâm hồn con người quê tôi., khiến cho những ai xa quê đều nhớ da diết cái mùi thơm ngọt ngày ấy!
Tháng tám trăng rằm, mâm ngũ quả không thể thiếu bưởi. Với tôi, đó không chỉ là đơn thuần là niềm vui mà còn là niềm tự hào khi được lớn lên ở một vùng bưởi trĩu trái như thế. Mỗi mùa qua, hoa bưởi rơi lấm tấm sau vườn gợi lên trong tôi bao kỉ niệm khó quên của tuổi thần tiên. Nơi góc sân ngày xưa ấy, tôi đã từng cùng nội nhặt những cánh bưởi. Rồi đã mấy năm qua, tôi không còn háo hức chờ đợi mùa hoa rụng, bởi thiếu nội, bởi nội đã đi thật xa…
Đi qua bao mùa bưởi, tôi ngày một trưởng thành và tự tin vững bước trên đường đời.
Hoa bưởi- loài hoa trắng tinh khôi, hương thơm khó tả, tôi yêu quê hương của mình nhiều hơn bởi hương thơm của nó…Và chính cái hương thơm nồng nàn ấy đã gắn liền với tuổi thơ tôi, nó nuôi dưỡng tâm hồn tôi lớn lên theo năm tháng để sau này khi xa quê, tôi sẽ tự hào nhớ về loài hoa đặc trưng của quê…
Và hoa bưởi dịu dàng và tao nhã nay đã đi vào thơ ca nhạc họa với bao nỗi niềm thân thương…
“ Lâu lắm rồi chưa về thăm quê nội
Nơi một thời nuôi lớn tuổi thơ tôi
Những buổi chiều đi nhặt hoa bưởi rơi
Thơm hương bưởi, thơm một miền kí ức…”